30/4/14
27/4/14
Phật Đản 1964 Trong ký ức người dân Saigon
Posted by Unknown on 19:56
Sau
Pháp nạn năm 1963, Phật đản 1964 đã đi vào lòng người với một không khí
lễ hội hoành tráng. Ký ức về Đại lễ Phật đản 1964 như mãi vang
vọng không chỉ những người con Phật mà cả trong lòng dân chúng Sài Gòn
thời bấy giờ. Trong những ngày này, không khí lễ hội Phật đản như tràn
ngập mọi nẻo đường góc phố, từ Khánh Hội, Vĩnh Hội qua ngã tư Bảy Hiền,
từ Phú Lâm về tới Thị Nghè, toàn thể Sài Gòn như ngập tràn không khí lễ
hội Phật đản, cờ phướn tung bay, đâu đâu cũng thấy lễ đài Phật đản,
người dân Sài Gòn dường như bừng tỉnh dưới ánh đạo từ bi.
Để thực hiện nguyện vọng đó, sau ngày khai mạc Đại hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại chùa Xá Lợi, Đại hội đã thống nhất tổ chức một Đại lễ Phật đản thật quy mô để cúng dàng Đức Từ Tôn sau những ngày Pháp nạn, đồng thời để kỷ niệm và tri ân các vị Thánh tử đạo. Từ đây, một Đại lễ Phật đản hoành tráng được lên kế hoạch do TT.Thích Thiện Minh làm Trưởng ban Tổ chức và TT.Thích Minh Châu làm Phó ban. Việc chuẩn bị cho Đại lễ Phật đản khởi động từ đầu tháng 4-1964 và được thông báo rộng rãi trên các báo đài tới toàn thể Phật tử và đồng bào các giới trong cả nước.
“Đại lễ Phật đản PL.2508 đã được tổ chức vô cùng long trọng trong khắp cả nước. Giữa Huế và Sài Gòn gần như có sự tranh đua hào hứng. Nếu nói về phạm vi rộng, Sài Gòn không bì nổi với Huế về cảnh tưng bừng cờ đèn khắp nơi. Ai ai cũng công nhận rằng đây là lần đầu tiên mà sự tham gia kỷ niệm ngày Đức Phật đản sinh được đông gia đình và đông người tham gia nhất. Những nét độc đáo của cuộc lễ ở Sài Gòn là Phòng triển lãm văn nghệ Phật giáo (500.000 người đến tham quan), lễ đài rất mỹ thuật và vĩ đại ở bến Bạch Đằng với trụ cao gần 40 thước, toàn bằng sắt, trên có hình Phật sơ sinh và chót vót là đoá hoa Ưu đàm khổng lồ do đèn ống, đèn màu kết thành, 2 lần cộ xe hoa ban đêm thâu hút hàng triệu công chúng và cuộc lễ lộ thiên, sáng rằm tiếp theo có cuộc diễu hành của cả trăm ngàn Phật tử các giới các tuổi. Đặc biệt nhất có lẽ là cuộc biểu diễn xe hoa (trên 40 chiếc) màu sắc lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, hàm súc nhiều ý nghĩa”. (Từ Quang, số ra tháng 5-1964).
Theo ký tức của những người đã từng tham dự Đại lễ Phật đản PL.2508 – DL.1964, tất cả đều khẳng định rằng: “Đó là một Đại lễ Phật đản lớn nhất từ trước đến nay”. Bởi lễ đài Phật đản năm 1964 được dựng trước đó cả tháng tại bến Bạch Đằng do Tăng Ni Phật tử cùng với sự hỗ trợ của quân nhân và máy móc. Theo các chứng nhân từng tham dự Đại lễ Phật đản này kể lại, một lễ đài Phật đản mang tính sáng tạo được kiến thiết công phu theo hình hoa sen. Bệ lễ đài là một toà sen toả cánh chiếm trọn một công viên, trụ là một đại kỳ Phật giáo cao chót vót, giống như trụ đá của vua Asoka đánh dấu nơi Đức Thế Tôn đản sinh tại thành Ca Tỳ La Vệ, trên cùng bừng nở một đoá hoa Ưu đàm kim loại lấp lánh trong nắng như ánh sao sa. Tượng Đản sinh cao 8m, nặng 3 tấn được tôn trí ngay trên trụ dưới đoá hoa Ưu đàm, ngự trị cả một khoảng trời Bạch Đằng. Sự hiện diện sừng sững của lễ đài Phật đản khiến cho những toà nhà chọc trời xung quanh bỗng nhỏ lại, thấp xuống. Ban đêm, lễ đài rực rỡ trong biển đèn, chiếu át ánh đèn trong những cửa hiệu buôn bán ở khu trung tâm.
Mặc dù theo thông báo, Đại lễ Phật đản diễn ra một tuần kể từ ngày mồng 8 đến ngày 15 tháng 4 âm lịch, nhưng không khí Phật đản đã tưng bừng nhộn nhịp ngay từ đầu tháng Tư âm lịch. Khắp nơi, từ đại lộ tới hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng tràn ngập không khí lễ hội Phật đản. Khi ấy, nhà nhà treo đèn Phật đản, người người kết hoa Phật đản, mỗi đầu phố, mỗi con hẻm đều được thiết bàn thờ hay cổng chào Phật đản, cờ bay rợp trời, đèn sáng ngợp phố.
Khai mạc Tuần lễ Phật đản 2508 là lễ khai kinh lúc 8 giờ sáng mồng 8 tháng 4 âm lịch tại chùa Ấn Quang. Hàng vạn Tăng Ni, Phật tử đã tham gia khoá lễ cầu quốc thái dân an và truy niệm toàn thể Tăng Ni Phật tử đã hy sinh cho đạo pháp. Tiếp theo là buổi thuyết giảng nhân mùa Đại lễ, sau đó là lễ khai mạc Phòng triển lãm văn mỹ nghệ phẩm vào lúc 18 giờ 30 cùng ngày tai Viên đình Tao Đàn. Hơn 200 tác phẩm được tuyển chọn trong số 700 tác phẩm gửi tới gồm đủ các loại tranh sơn dầu, lụa, thuỷ mạc, tranh tàu, điêu khắc, kiến trúc, nhiếp ảnh và các mỹ nghệ phẩm kỷ niệm, nội dung phản ảnh cuộc vận động của Phật giáo Việt Nam trong thời kỳ Pháp nạn. Đề tài tự thiêu và chân dung Bồ tát Quảng Đức được thể hiện trong suốt 100 tác phẩm đủ loại. Các tác phẩm được trưng bày có chữ ký của rất nhiều danh hoạ tên tuổi. Ngoài ra, thi sĩ Đông Hồ còn trưng bày một phòng thư pháp gồm những câu đối phảng phất đạo vị với những đường nét hào hoa, phóng khoáng. Phòng triển lãm mở cửa suốt tuần và mỗi ngày đón tiếp khoảng 3.000 khách tham quan triển lãm. Một kỷ lục triển lãm chưa từng thấy trên đất Sài thành.
Tại rạp Thống Nhất, giáo sư Nguyễn Đăng Thục đã thuyết trình về đề tài: “Phật giáo với văn nghệ Việt Nam và thế giới” vào lúc 10 giờ sáng mồng 9 tháng 4 âm lịch. Tại đây, thi sĩ Đông Hồ cũng đã thuyết trình về đề tài “Thiền vị, đạo vị, thi vị trong văn chương Việt Nam” và TT.Thích Minh Châu với đề tài “Giáo dục Phật giáo”. Cả ba buổi thuyết trình đều đã thu hút rất đông giới trí thức và văn nghệ sĩ cũng như quần chúng Phật tử.
Đại lễ Phật đản 2508 không chỉ dành riêng cho các Phật tử, văn sĩ, trí thức mà còn là ngày đại lễ của những con người đau khổ, của các bệnh nhân, tù nhân, trẻ em cơ nhỡ và người già neo đơn. Trong tuần đại lễ này, Xã hội vụ đã phát động chương trình uỷ lạo phát quà cho các bệnh nhân trong các bệnh viện, tù nhân trong lao xá, người già trong viện dưỡng lão và cô nhi trong các nhà tình thương, v.v…
Ngày Phật đản còn là ngày của tuổi trẻ, ngày của thế hệ tương lai. Ngày 10 tháng 4, từ sáng tinh sương đã có hơn 10.000 thanh niên thuộc Tổng vụ Thanh niên gồm sinh viên, học sinh, thanh niên, Gia đình Phật tử, và hướng đạo Phật giáo đã có mặt tại sân vận động Hoa Lư. Dưới sự chủ toạ của TT.Thích Thiện Minh, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Thanh niên kiêm Trưởng ban Tổ chức Đại lễ Phật đản 2508, buổi lễ Phật đã diễn ra trong không khí vô cùng trang nghiêm. Hàng vạn đôi mắt ngời sáng nhìn lên, hàng vạn bàn tay búp sen chắp lại. Tiếng niệm Phật dâng lên rạt rào như hải triều âm và ngân vang mãi mãi.
Đỉnh điểm của Đại lễ Phật đản là hai ngày 14 và 15 tháng 4 âm lịch. Tối 14, hàng chục vạn người tràn ngập khắp các ngả đường đón rước Lễ hội ánh sáng. Lễ hội rước ánh sáng với hàng chục xe hoa từ các chùa và các Gia đình Phật tử lần lượt trẩy qua các con đường Trần Quốc Toản, Lê Văn Duyệt, Hồng Thập Tự, Hàm Nghi, Lê Lợi rồi tập kết tại lễ đài chính và sau đó toả ra diễu hành khắp các ngả đường để đón mừng Phật đản và tung rải niềm hân hoan khắp bốn phương. Bà con Phật tử suốt đêm không ngủ, rừng người đứng kín hai bên đường, tay cầm cờ vẫy chào mỗi khi đoàn xe hoa chạy ngang qua. Sau khi đã diễu hành khắp các ngả đường, con phố, xe hoa nào về chùa đó và tối hôm sau lại tiếp tục cuộc diễu hành.
Từ tinh mơ sáng rằm tháng Tư, bến Bạch Đằng từ trên cao nhìn xuống như một tấm thảm khổng lồ sặc sỡ màu sắc, màu của cờ, màu của hoa, màu của bong bóng, màu của các sắc áo vàng, lam, xanh đậm, xanh lợt… Trước Lễ đài là một rừng cờ và biểu ngữ ca ngợi ngày Khánh đản, ca ngợi Phật giáo, tri ân chư vị Thánh tử đạo, cảm tạ nhân dân thế giới. Bên trái lễ đài là ban hợp xướng và ban đại nhạc gồm hơn 200 nhạc công. Trước lễ đài, dọc theo bến Bạch Đằng là hàng hàng lớp lớp chư Tăng Ni một màu vàng rực rỡ và đoàn nhu đạo Phật tử Quang Trung gần 2.000 người trong võ phục thêu hoa sen. Bên phải lễ đài là đoàn phụ nữ Phật tử trong trang phục áo dài trắng tinh và đoàn thiếu nữ Phật tử trong bộ đồng phục màu lam thanh thoát.
Buổi lễ được cử hành vô cùng trang nghiêm và trọng thể dưới sự chứng minh tối cao của Đức Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất cùng với sự tham dự của quan chức chính quyền thời bấy giờ và hàng triệu Tăng Ni Phật tử, học sinh sinh viên Phật tử, quân nhân v.v… trong bầu không khí trang nghiêm, bầu trời như xanh hơn, cao hơn, mây như ngừng trôi, gió như ngừng thổi để cùng thể nhập trong giây phút chào Phật kỳ và truy niệm các Thánh tử đạo. Một sự im lặng làm rung chuyển trong sâu thẳm tâm hồn của những người đang hiện diện trong buổi lễ. Sau nghi thức Phật đản là lễ rước tượng Bồ tát Quảng Đức và các Thánh tử đạo. Đoàn rước đi qua các con đường Tự Do, Lê Lợi, Phạm Hồng Thái rồi tới ngã tư Lê Văn Duyệt – Phan Đình Phùng (nay là CMT8 – Nguyễn Đình Chiểu), nơi Hoà thượng Quảng Đức đã tự thiêu thân cúng dàng Chính pháp, để làm lễ truy niệm chư vị Thánh tử đạo.
Để có được một mùa Phật đản hoành tráng như thế, Phật giáo đã phải trải qua một cuộc tranh đấu xương máu mà rất nhiều Tăng Ni Phật tử đã phải thiêu thân để bảo vệ Chính pháp. Trong Thông điệp Phật đản 2508, Hoà thượng Thích Tịnh Khiết đã tuyên bố rằng: “Tôi thành thật gợi lại hình ảnh hy sinh của các phật tử và sự tự thiêu của liệt vị Tăng Ni, đặt cao ngôi vị Bồ tát của các ngài trong tâm khảm Phật giáo đồ Việt Nam. Tôi tập hợp tất cả sự hy sinh và nỗ lực của Phật giáo đồ Việt Nam hiến dâng lên Đức Điều Ngự nhân ngày kỷ niệm Ngài lần thứ 2508 trở về với dân tộc Việt Nam đau khổ”. (Theo tạp chí Hải Triều Âm, số 2, ra ngày thứ Năm, 30-4-1964).
Đại lễ Phật đản 2508-1964 đánh dấu một bước ngoặt quan trọng và mở ra một trang sử mới trong lịch sử Phật giáo Việt Nam. Với tất cả tâm tư tình cảm của người con Phật hướng về Đại lễ, Phật Đản 2508-1964 đã khẳng định vai trò quan trọng của Phật giáo trong đời sống tinh thần của dân tộc, và một lần nữa khẳng định truyền thống gắn bó máu thịt của Phật giáo trong cuộc đồng hành cùng dân tộc.
Nguyên Ly
(Giác Ngộ số Phật đản PL 2551)
* Hài bức ảnh mầu trên là ảnh thật
do Nguyên Hoàng scan lại từ một tờ báo ảnh khổ A3
xuất bản tại Saigon năm 1964 do một độc gỉa gửi tới TVHS năm 2011.
Đồng bào Phật tử
Đoàn sinh viên Phật tử và Hướng Đạo Sinh cùng Gia Đình Phật tử
Các đơn vị Gia Đình Phật Tử nữ
Lễ đài chính thức tại bến Bạch Đằng ngã ba đại lộ Nguyễn Huệ và bến Bạch Đằng
Trên
nhiều phương diện, Đại lễ Phật đản 2508 có một màu sắc đặc biệt mà
trước hay sau nó đều không thể tìm thấy. Nét nổi bật không phải chỉ
riêng ở cảnh cờ bay rợp trời, đèn sáng ngời phố, hay ở lễ đài to, xe hoa
nhiều mà còn ở cái nhẹ nhàng mà hàng triệu
triệu tâm hồn cảm thấy, như người bán hàng rong trú được gánh nặng trên
vai. Như một lẽ tất nhiên, sau những biến động lịch sử của mùa Pháp nạn
1963 và kết thúc là sự sụp đổ của chính quyền Ngô Đình Diệm, nhu cầu tổ
chức một Đại lễ Phật đản quy mô, xứng tầm là một ước nguyện của nhiều
Tăng Ni và đồng bào Phật tử.Để thực hiện nguyện vọng đó, sau ngày khai mạc Đại hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất tại chùa Xá Lợi, Đại hội đã thống nhất tổ chức một Đại lễ Phật đản thật quy mô để cúng dàng Đức Từ Tôn sau những ngày Pháp nạn, đồng thời để kỷ niệm và tri ân các vị Thánh tử đạo. Từ đây, một Đại lễ Phật đản hoành tráng được lên kế hoạch do TT.Thích Thiện Minh làm Trưởng ban Tổ chức và TT.Thích Minh Châu làm Phó ban. Việc chuẩn bị cho Đại lễ Phật đản khởi động từ đầu tháng 4-1964 và được thông báo rộng rãi trên các báo đài tới toàn thể Phật tử và đồng bào các giới trong cả nước.
“Đại lễ Phật đản PL.2508 đã được tổ chức vô cùng long trọng trong khắp cả nước. Giữa Huế và Sài Gòn gần như có sự tranh đua hào hứng. Nếu nói về phạm vi rộng, Sài Gòn không bì nổi với Huế về cảnh tưng bừng cờ đèn khắp nơi. Ai ai cũng công nhận rằng đây là lần đầu tiên mà sự tham gia kỷ niệm ngày Đức Phật đản sinh được đông gia đình và đông người tham gia nhất. Những nét độc đáo của cuộc lễ ở Sài Gòn là Phòng triển lãm văn nghệ Phật giáo (500.000 người đến tham quan), lễ đài rất mỹ thuật và vĩ đại ở bến Bạch Đằng với trụ cao gần 40 thước, toàn bằng sắt, trên có hình Phật sơ sinh và chót vót là đoá hoa Ưu đàm khổng lồ do đèn ống, đèn màu kết thành, 2 lần cộ xe hoa ban đêm thâu hút hàng triệu công chúng và cuộc lễ lộ thiên, sáng rằm tiếp theo có cuộc diễu hành của cả trăm ngàn Phật tử các giới các tuổi. Đặc biệt nhất có lẽ là cuộc biểu diễn xe hoa (trên 40 chiếc) màu sắc lộng lẫy, đèn đuốc sáng choang, hàm súc nhiều ý nghĩa”. (Từ Quang, số ra tháng 5-1964).
Theo ký tức của những người đã từng tham dự Đại lễ Phật đản PL.2508 – DL.1964, tất cả đều khẳng định rằng: “Đó là một Đại lễ Phật đản lớn nhất từ trước đến nay”. Bởi lễ đài Phật đản năm 1964 được dựng trước đó cả tháng tại bến Bạch Đằng do Tăng Ni Phật tử cùng với sự hỗ trợ của quân nhân và máy móc. Theo các chứng nhân từng tham dự Đại lễ Phật đản này kể lại, một lễ đài Phật đản mang tính sáng tạo được kiến thiết công phu theo hình hoa sen. Bệ lễ đài là một toà sen toả cánh chiếm trọn một công viên, trụ là một đại kỳ Phật giáo cao chót vót, giống như trụ đá của vua Asoka đánh dấu nơi Đức Thế Tôn đản sinh tại thành Ca Tỳ La Vệ, trên cùng bừng nở một đoá hoa Ưu đàm kim loại lấp lánh trong nắng như ánh sao sa. Tượng Đản sinh cao 8m, nặng 3 tấn được tôn trí ngay trên trụ dưới đoá hoa Ưu đàm, ngự trị cả một khoảng trời Bạch Đằng. Sự hiện diện sừng sững của lễ đài Phật đản khiến cho những toà nhà chọc trời xung quanh bỗng nhỏ lại, thấp xuống. Ban đêm, lễ đài rực rỡ trong biển đèn, chiếu át ánh đèn trong những cửa hiệu buôn bán ở khu trung tâm.
Mặc dù theo thông báo, Đại lễ Phật đản diễn ra một tuần kể từ ngày mồng 8 đến ngày 15 tháng 4 âm lịch, nhưng không khí Phật đản đã tưng bừng nhộn nhịp ngay từ đầu tháng Tư âm lịch. Khắp nơi, từ đại lộ tới hang cùng ngõ hẻm, đâu đâu cũng tràn ngập không khí lễ hội Phật đản. Khi ấy, nhà nhà treo đèn Phật đản, người người kết hoa Phật đản, mỗi đầu phố, mỗi con hẻm đều được thiết bàn thờ hay cổng chào Phật đản, cờ bay rợp trời, đèn sáng ngợp phố.
Khai mạc Tuần lễ Phật đản 2508 là lễ khai kinh lúc 8 giờ sáng mồng 8 tháng 4 âm lịch tại chùa Ấn Quang. Hàng vạn Tăng Ni, Phật tử đã tham gia khoá lễ cầu quốc thái dân an và truy niệm toàn thể Tăng Ni Phật tử đã hy sinh cho đạo pháp. Tiếp theo là buổi thuyết giảng nhân mùa Đại lễ, sau đó là lễ khai mạc Phòng triển lãm văn mỹ nghệ phẩm vào lúc 18 giờ 30 cùng ngày tai Viên đình Tao Đàn. Hơn 200 tác phẩm được tuyển chọn trong số 700 tác phẩm gửi tới gồm đủ các loại tranh sơn dầu, lụa, thuỷ mạc, tranh tàu, điêu khắc, kiến trúc, nhiếp ảnh và các mỹ nghệ phẩm kỷ niệm, nội dung phản ảnh cuộc vận động của Phật giáo Việt Nam trong thời kỳ Pháp nạn. Đề tài tự thiêu và chân dung Bồ tát Quảng Đức được thể hiện trong suốt 100 tác phẩm đủ loại. Các tác phẩm được trưng bày có chữ ký của rất nhiều danh hoạ tên tuổi. Ngoài ra, thi sĩ Đông Hồ còn trưng bày một phòng thư pháp gồm những câu đối phảng phất đạo vị với những đường nét hào hoa, phóng khoáng. Phòng triển lãm mở cửa suốt tuần và mỗi ngày đón tiếp khoảng 3.000 khách tham quan triển lãm. Một kỷ lục triển lãm chưa từng thấy trên đất Sài thành.
Tại rạp Thống Nhất, giáo sư Nguyễn Đăng Thục đã thuyết trình về đề tài: “Phật giáo với văn nghệ Việt Nam và thế giới” vào lúc 10 giờ sáng mồng 9 tháng 4 âm lịch. Tại đây, thi sĩ Đông Hồ cũng đã thuyết trình về đề tài “Thiền vị, đạo vị, thi vị trong văn chương Việt Nam” và TT.Thích Minh Châu với đề tài “Giáo dục Phật giáo”. Cả ba buổi thuyết trình đều đã thu hút rất đông giới trí thức và văn nghệ sĩ cũng như quần chúng Phật tử.
Đại lễ Phật đản 2508 không chỉ dành riêng cho các Phật tử, văn sĩ, trí thức mà còn là ngày đại lễ của những con người đau khổ, của các bệnh nhân, tù nhân, trẻ em cơ nhỡ và người già neo đơn. Trong tuần đại lễ này, Xã hội vụ đã phát động chương trình uỷ lạo phát quà cho các bệnh nhân trong các bệnh viện, tù nhân trong lao xá, người già trong viện dưỡng lão và cô nhi trong các nhà tình thương, v.v…
Ngày Phật đản còn là ngày của tuổi trẻ, ngày của thế hệ tương lai. Ngày 10 tháng 4, từ sáng tinh sương đã có hơn 10.000 thanh niên thuộc Tổng vụ Thanh niên gồm sinh viên, học sinh, thanh niên, Gia đình Phật tử, và hướng đạo Phật giáo đã có mặt tại sân vận động Hoa Lư. Dưới sự chủ toạ của TT.Thích Thiện Minh, Tổng vụ trưởng Tổng vụ Thanh niên kiêm Trưởng ban Tổ chức Đại lễ Phật đản 2508, buổi lễ Phật đã diễn ra trong không khí vô cùng trang nghiêm. Hàng vạn đôi mắt ngời sáng nhìn lên, hàng vạn bàn tay búp sen chắp lại. Tiếng niệm Phật dâng lên rạt rào như hải triều âm và ngân vang mãi mãi.
Đỉnh điểm của Đại lễ Phật đản là hai ngày 14 và 15 tháng 4 âm lịch. Tối 14, hàng chục vạn người tràn ngập khắp các ngả đường đón rước Lễ hội ánh sáng. Lễ hội rước ánh sáng với hàng chục xe hoa từ các chùa và các Gia đình Phật tử lần lượt trẩy qua các con đường Trần Quốc Toản, Lê Văn Duyệt, Hồng Thập Tự, Hàm Nghi, Lê Lợi rồi tập kết tại lễ đài chính và sau đó toả ra diễu hành khắp các ngả đường để đón mừng Phật đản và tung rải niềm hân hoan khắp bốn phương. Bà con Phật tử suốt đêm không ngủ, rừng người đứng kín hai bên đường, tay cầm cờ vẫy chào mỗi khi đoàn xe hoa chạy ngang qua. Sau khi đã diễu hành khắp các ngả đường, con phố, xe hoa nào về chùa đó và tối hôm sau lại tiếp tục cuộc diễu hành.
Từ tinh mơ sáng rằm tháng Tư, bến Bạch Đằng từ trên cao nhìn xuống như một tấm thảm khổng lồ sặc sỡ màu sắc, màu của cờ, màu của hoa, màu của bong bóng, màu của các sắc áo vàng, lam, xanh đậm, xanh lợt… Trước Lễ đài là một rừng cờ và biểu ngữ ca ngợi ngày Khánh đản, ca ngợi Phật giáo, tri ân chư vị Thánh tử đạo, cảm tạ nhân dân thế giới. Bên trái lễ đài là ban hợp xướng và ban đại nhạc gồm hơn 200 nhạc công. Trước lễ đài, dọc theo bến Bạch Đằng là hàng hàng lớp lớp chư Tăng Ni một màu vàng rực rỡ và đoàn nhu đạo Phật tử Quang Trung gần 2.000 người trong võ phục thêu hoa sen. Bên phải lễ đài là đoàn phụ nữ Phật tử trong trang phục áo dài trắng tinh và đoàn thiếu nữ Phật tử trong bộ đồng phục màu lam thanh thoát.
(Toàn cảnh chụp từ lễ đài hướng về tòa đô chính Sài Gòn của báo ảnh xuất bản năm 1964 tại Saì Gòn)
Buổi lễ được cử hành vô cùng trang nghiêm và trọng thể dưới sự chứng minh tối cao của Đức Tăng thống Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất cùng với sự tham dự của quan chức chính quyền thời bấy giờ và hàng triệu Tăng Ni Phật tử, học sinh sinh viên Phật tử, quân nhân v.v… trong bầu không khí trang nghiêm, bầu trời như xanh hơn, cao hơn, mây như ngừng trôi, gió như ngừng thổi để cùng thể nhập trong giây phút chào Phật kỳ và truy niệm các Thánh tử đạo. Một sự im lặng làm rung chuyển trong sâu thẳm tâm hồn của những người đang hiện diện trong buổi lễ. Sau nghi thức Phật đản là lễ rước tượng Bồ tát Quảng Đức và các Thánh tử đạo. Đoàn rước đi qua các con đường Tự Do, Lê Lợi, Phạm Hồng Thái rồi tới ngã tư Lê Văn Duyệt – Phan Đình Phùng (nay là CMT8 – Nguyễn Đình Chiểu), nơi Hoà thượng Quảng Đức đã tự thiêu thân cúng dàng Chính pháp, để làm lễ truy niệm chư vị Thánh tử đạo.
Để có được một mùa Phật đản hoành tráng như thế, Phật giáo đã phải trải qua một cuộc tranh đấu xương máu mà rất nhiều Tăng Ni Phật tử đã phải thiêu thân để bảo vệ Chính pháp. Trong Thông điệp Phật đản 2508, Hoà thượng Thích Tịnh Khiết đã tuyên bố rằng: “Tôi thành thật gợi lại hình ảnh hy sinh của các phật tử và sự tự thiêu của liệt vị Tăng Ni, đặt cao ngôi vị Bồ tát của các ngài trong tâm khảm Phật giáo đồ Việt Nam. Tôi tập hợp tất cả sự hy sinh và nỗ lực của Phật giáo đồ Việt Nam hiến dâng lên Đức Điều Ngự nhân ngày kỷ niệm Ngài lần thứ 2508 trở về với dân tộc Việt Nam đau khổ”. (Theo tạp chí Hải Triều Âm, số 2, ra ngày thứ Năm, 30-4-1964).
Đại lễ Phật đản 2508-1964 đánh dấu một bước ngoặt quan trọng và mở ra một trang sử mới trong lịch sử Phật giáo Việt Nam. Với tất cả tâm tư tình cảm của người con Phật hướng về Đại lễ, Phật Đản 2508-1964 đã khẳng định vai trò quan trọng của Phật giáo trong đời sống tinh thần của dân tộc, và một lần nữa khẳng định truyền thống gắn bó máu thịt của Phật giáo trong cuộc đồng hành cùng dân tộc.
Nguyên Ly
(Giác Ngộ số Phật đản PL 2551)
* Hài bức ảnh mầu trên là ảnh thật
do Nguyên Hoàng scan lại từ một tờ báo ảnh khổ A3
xuất bản tại Saigon năm 1964 do một độc gỉa gửi tới TVHS năm 2011.
Dưới đây là một số ảnh tư liệu khác do TVHS nhận được từ độc giả (không rõ tác giả)
Chư Tăng Ni
Theo Thư viện Hoa sen
23/4/14
22/4/14
21/4/14
Lá Thư Đầu Tuần
Posted by Unknown on 22:51
Đưa đạo vào đời .
. .
Anh chị em Lam
viên thân mến
Đưa đạo vào đời
hay đưa đời vào đạo ?
Vừa qua trong kỳ
trại 26 tháng 3, tại một trường Trung học cơ sở ở Diên khánh (tỉnh Khánh hòa) có
hai học sinh, cũng chỉ vì cãi cọ nhau về việc căng dây trại thôi, thế mà cuối
cùng một học sinh nổi sân hận đâm chết bạn mình. Đau xót thay !
Khi đươc tin đó,
chúng tôi vội nhấc điện thoại gọi một Huynh trưởng ở Diên khánh hỏi xem hai em
đó có sinh hoạt Gia Đình Phật Tử không? Được biết cả hai không phải là đoàn
sinh Gia Đình Phật Tử. Tôi thở phào nhẹ nhỏm.
Vậy thì, chỉ là
đoàn sinh Gia Đình Phật Tử mình mới đau xót, còn không thì “ai chết mặc ai”sao?
Không phải thế, đau xót lắm chứ! Đau xót một học sinh đang tuổi hồn nhiên vô cớ
bị chết oan uổng đã đành, đau xót cho một thiếu niên – chỉ là tuổi thiếu niên
thôi - mà sân hận đến mức độ nộ khí trổi lên, hung ác nổi dậy, bạo tàn chiếm cả
lương tri, nhẫn tâm đâm chết bạn mình.
Còn đau xót hơn,
xã hội Việt nam, bây giờ là thế đó ! Bạo lực học đường thường xẩy ra. Trước đây
khá lâu chúng tôi đã có dịp thưa chuyện với anh chị em trong một “Lá thư đầu
tuần”. Không những chỉ đâm chém bạn bè mà cón đâm luôn cả thầy cô giáo !
Nhưng nếu thủ phạm
là một đoàn sinh Gia Đình Phật Tử thì chắc chắn ai trong chúng ta cũng đau đớn
lắm, phải không ?
Chúng tôi thì tin
rằng đã là đoàn sinh Gia Đình Phật Tử không thể nào như thế. Rồi tự hỏi lại mình, chắc 100% không? Nếu
tin chắc 100%, đâu cần nhấc điện thoại hỏi lại.
Thưa anh chị em,
mục đích của tổ chức chúng ta là giáo dục thanh thiếu nhi và góp phần xây dựng
xã hội, nhưng đứng trước “bạo lực học đường như thế đó, chúng ta cũng chỉ là kẻ
bàng quan, đứng nhìn mà đau xót thôi. Chúng ta luôn luôn chủ trương đưa “đời
vào đạo” chứ chưa có khả năng “đưa đạo vào đời”.
Tôi nhớ hồi chấn
hưng Phật giáo, phong trào truyền bá giáo pháp lan rộng từ thành thị đến thôn
quê. Đâu đâu cũng có thành lập khuôn hội. Có đoàn “Sứ giả Như lai” đi giảng
Pháp khắp nơi và kêu gọi chấm dứt tình trạng mê tín. Thế mà lúc đó, một ngôi
chùa ở vùng quê xa của Thừa thiên, vào ngày Rằm mỗi tháng đổng bào Phật tử đến
lễ khá đông nhưng cốt yếu là xin xăm bói quẻ. Thầy Trụ trì ở đây có vẻ đạo mạo,
nghiêm nghị và thông thái. Có người hỏi thầy: “bạch thầy, Phật giao lúc nầy đã
chấn hưng, quý thầy trong đoàn “Sứ giả Như lai” đi giảng Pháp đó đây và kêu gọi
trừ bỏ mê tín mà chùa mình Phật tử đến bốc xăm dỡ quẻ còn khá nhiều thầy nhỉ.
Thầy mĩm cười rồi
ôn tồn đáp: “quý thầy đó đưa Đạo vào đời” còn nơi thâm sơn cùng cốc nầy, bần
tăng tôi lại “Đưa đời vào Đạo”.
Lúc đó chúng tôi
không hiểu ý thầy muốn nói gì?
Vài phút sau thầy
mới tâm sự tiếp: “Sau khi qua khóa Học Tăng ở Bảo quốc, tôi trở về ngôi chùa
của Thầy tôi ngày trước (chúng tôi thầm hiểu là chùa của thân phụ thầy ngày
trước dựng lên) Sinh thời Thầy tôi cũng tinh thông Âm dương ngũ hành, nghiên
cứu kinh dịch khá sâu. Tôi không được thuận duyên như quý Thầy trong đoàn Phú
lâu Na, xa xôi cách trở, phương tiện khó khăn, trình độ giáo pháp thì chưa thâm
sâu lắm. Đồng bào Phật tử ở đây lại rất mộ đạo nhưng mộ đạo theo kiểu như vậy
đó. Hình như từ lâu đời, họ có tư tưởng: đến chùa là cốt để nhờ Phật phò hộ cho
có đươc sự may mắn, tai qua nạn khỏi, hanh thông trong cuộc sống, nên chỉ biết
xin xăm, bói quẽ. Gặp việc gì họ cũng xin xăm. Nhưng cũng nhờ vậy họ mới có duyên đến chùa. Lúc
có thì giờ thong thả, tôi mời họ ngồi lại uống trà mươi lăm phút, nói qua đôi
điều tu tập, trao đổi đôi điều giáo lý căn bản. Nhưng nắng hạn lâu ngày mà chỉ
có đôi cơn mưa nhỏ thì có thấm vào đâu? Nhưng tôi tin rằng cũng có ngày sẽ thấm
ướt. Khi họ đã hiểu được nhân quả, nghiệp báo, tự nhiên họ cảm thấy viêc xin
xăm bói quẽ đâu cần thiết nữa. Lúc đó chẳng cần nói gì mê tín hay không mê
tín”. Chúng tôi nhận thấy Thầy nói cũng có lý nhưng chưa có tính tích cực.
Nhưng, thưa anh
chị em, ngay bây giờ đây, trong thành phố Sài gòn nầy vẫn có chùa còn lệ đốt
vàng mả, tuy nhiên chỉ đốt ở góc am Âm hồn phía sau chùa. Mà lúc nầy đồ mả cũng
“xịnh” lắm đấy, có cả nhà lầu ba bốn tầng rất đẹp honda đời mới, ti vi, lap
tốp, đồ giả mà cũng nhiều tiền lắm đấy, khổ nỗi ở đây có một đơn vị Gia Đình Phật
Tử sinh hoạt. Có lần một chị Trưởng nói với chúng tôi: “Em dạy các em về chánh
tín, mà như thế, phải nói với các em như thế nào?” Một hôm chúng tôi đánh bạo
vào đãnh lễ Hòa thượng Trú trì một cách cung kính và bạch vấn đề nầy, Hòa
thượng cười rất tươi, ôn tồn dạy: “Các anh chị thấy nghịch lý lắm phải không? Đúng là nghịch lý. Nhưng đạo Phật là đạo đem
an vui đến cho mọi người, những người đến cúng đó (họ tự ý đem đến cúng) lâu
nay chưa bước chân đến chùa, chưa hiểu gì đao Phật. Hôm nay họ đến chùa, chẳng
qua vừa rồi có thân nhân qua đời, họ đến nhờ quý Thầy cầu siêu, tụng kinh thế
thôi. Sự thật thì họ cũng chẳng biết cầu siêu là cầu như thế nào.
Tục lệ đốt vàng mả đã ăn sâu trong tâm thức của họ, đến nỗi đã đi vào tiềm
thức, họ luôn luôn bất an, luôn luôn bị ám ảnh, trở thành mộng mị, họ cứ dằn
vặt, thấp thỏi. Nhiều người bộc bạch: nằm mơ thấy thân nhân quá cố của họ hiện
tại rất khổ sở, thiếu thứ nầy, thiếu thứ nọ… vậy mình làm sao đây! Thôi thì cứ
để cho họ thỏa mãn, cho họ an tâm. Giảng giáo phap cho những người nầy trong
mươi lăm phút làm sao chuyển hóa được, cứ phương tiện để làm cho họ an tâm đi
đã, cho họ khỏi dằn vặt đau khổ đi đã. Rồi chúng tôi tặng kinh sách, băng đĩa
cho họ về đọc, về nghe, khuyên họ thường xuyên đi chùa nghe giảng pháp. Cũng
chính ở đây, những vị sơ cơ ngày trước bây giờ lại siêng năng đi chùa nghe pháp
thoại, làm công quả, tham gia công tác từ thiện của chùa rất tích cực.
Trở lại Gia Đình Phật Tử
mình, chúng ta thường nhắc nhở nhau lo công việc giáo dục đoàn sinh cho tốt là
thực hiện mục đích thư hai của Gia Đình Phật Tử rồi đấy, các em mình lớn
lên sẽ là người có đạo đức, phục vụ tốt cho đất nước, cho xã hội, cho đạo pháp.
Góp phần xây dựng xã hội là chỗ đó. Trước mắt phải đưa các em thanh thiếu đồng
niên đến với Đoàn cho nên có những bộ
môn hoạt động vui chơi hợp với tâm sinh lý trẻ. Từ đó chung ta dần dần
giáo dục các em. Chúng ta cũng đang làm
công việc đưa đời vào đạo đấy.
Nhưng
nhìn vào thực tế hiện thời thì sao? Chúng tôi chưa đề cập đến Hải ngoại, chỉ
nhìn trên bình diện Quốc nội, theo báo cáo cuối năm 2013 thì đang trên đà sút
giảm cũng do nhiều chướng duyên, ngoại tại và nội tại. Ngoại tại thì anh chị em
biết quá nhiều rồi, khỏi nói. Về nội tại, bình tâm mà xét thì nhiều nguyên nhân:
Một
số Huynh trưởng chưa gây được uy tín với phụ huynh qua thân giáo. Nguy hại hơn,
một đôi nơi trong hàng ngũ huynh trưởng manh nha có sự phân hóa, cũng chỉ vì tư
duy không đồng nhất hoặc có sự hiểu lầm nhau nhưng chưa có dịp “kiến hòa đồng
giải”. Mà có chịu ngồi lại với nhau đâu, để “kiến hòa đồng giải”. Đoàn sinh thì
phong trào học thêm, học ngoài giờ chiếm luôn cả ngày Chủ nhật. Những em kiên
trì lắm, vững chãi lắm thì khi đến tuổi làm Huynh trưởng lại vào đại học hoặc
đi làm xa. Viễn ảnh Gia Đình Phật Tử sẽ như thế nảo?!
Mỗi
Huynh trưởng chúng ta đều có trách nhiệm trong vấn đề nầy, nhất là cấp Tín trở
lên. (đọc kỹ lại Nội quy). Đừng nghĩ rằng đây là trách nhiệm của Ban Hương dẫn nầy,
Ban Hướng kia, của cấp nầy, của cấp khác.
Chúng ta cần tư duy thật sâu, trao đổi thật rộng rãi, bàn bạc thật kỹ
càng, thảo luận thật rốt ráo (nhất là trong các buổi sinh hoạt Hội đồng cấp) để
có thể tìm được một phương án tốt.
Đừng
để quá muộn !
Thân ái
20/4/14
NGHỀ HUYNH TRƯỞNG GĐPT
Posted by Unknown on 18:23
Người huynh trưởng – hay còn gọi là nghề huynh trưởng, nghề này mà đem ra ngoài xã hội nói với người ta, chắc người ta dám gọi tôi là hâm, không bình thường – vì chưa có ai nghe nói tới cái nghề này bao giờ. Nhưng là một người Phật tử, tôi lại hiểu rõ về cái nghề không giống ai này và tôi đang trên con đường theo nghề đó.
Tất cả bắt nguồn từ lời rủ rê của một người bạn: “Vào chùa sinh hoạt GĐPT đi, vui lắm.” – bao nhiêu câu hỏi nảy sinh trong đầu: ” Vô chùa mà sinh hoạt gì? Trong đó chỉ có mấy nhà sư thì sinh hoạt cái gì?” Tất cả bắt đầu vì sự tò mò, ham vui mà một thằng nhóc lớp 9 lon ton theo bạn vào chùa – là tôi. Lúc đầu cũng chỉ là muốn biết sinh hoạt gì trong chùa mà tôi đâu biết rằng, kể từ đây con đường của tôi sẽ thay đổi, cuộc sống cũng thay đổi theo từng ngày từ khi tôi bước chân vào gia đình ấy của tôi. Tất cả chỉ mới là khởi đầu cho một sự gắn bó cho tới 15 năm sau – thằng nhóc lớp 9 ngày nào nay đã trở thành một người huynh trưởng, và cũng từ đó bắt đầu bước vào cái nghề chỉ có trong GĐPT mới có – nghề Huynh Trưởng.
Khi còn là một đoàn sinh, suy nghĩ còn đơn giản, tất cả chỉ là vào gia đình sinh hoạt, vui chơi, tu học còn những chuyện khác không cần quan tâm tới. Một chút ương ngạnh của tuổi bồng bột, khi cảm thấy có chuyện không vừa ý là bực bội cự cãi, vì cái tôi của bản thân mà không nghe lời anh chị huynh trưởng nói. Ngày còn là đoàn sinh tôi còn có nhiều điều chưa biết, chưa hiểu hết về các anh chị Huynh trưởng. Để có một kỳ trại, một cuộc vui chơi hay thậm chí chỉ để điều khiền một trò chơi vòng tròn nhỏ thì người huynh trưởng phải khản giọng kêu gọi, đổ bao mồ hôi thậm chí là máu để cho các em có một cuộc vui trọn vẹn, là những đêm khuya thay ca canh gác trong các kỳ trại để cho các em được yên giấc. Không chỉ vậy, sau khi hết thời gian sinh hoạt trong GĐPT, lẽ ra như các công việc ở các công sở khác – cứ hết giờ làm là kết thúc, nhưng với người Huynh trưởng thì không – vì đối với GĐPT thì tất cả mọi người đều như anh chị em ruột thịt. Vì lẽ đó mà người Huynh trưởng còn đảm nhiệm thêm nhiều công việc không tên khác khi đã trở về với cuộc sống đời thường – như khi các em đoàn sinh có những gút mắc, những tâm sự không vui thì anh chị lại đóng vai trò là người chia sẻ, giải thích, chỉ dẫn cho các em cách giải tỏa những gút mắc, những chuyện buồn đó. Hay khi có em đoàn sinh hay người trong gia đình đoàn sinh nào có chuyện hay gặp khó khăn, người Huynh trưởng lại chạy đôn chạy đáo tìm cách để vận động, giúp đỡ qua cơn nguy khó. Tất cả những việc làm đó của anh chị Huynh trưởng khi còn là đoàn sinh tôi không hề để tâm đến vì cho rằng đó là trách nhiệm của anh chị, không những vậy đôi khi còn có những thái độ, hành động chống đối, khó chịu khi phải nghe anh chị chỉ bảo, hướng dẫn.
Cho tới bây giờ, khi bắt đầu bước trên con đường như anh chị, tôi mới cảm nhận được không đơn giản khi là một người Huynh trưởng. Để có thể trở thành một người Huynh trưởng tốt, cần phải hy sinh rất nhiều – từ công việc, sức khỏe, thời gian, những ngày nghỉ và cả những thú vui ngoài đời khác. Ngoài ra còn phải cần có một tình thương, nhiệt huyết mới có thể bền bỉ để theo đuổi cái nghề làm Huynh trưởng này. Có lẽ vì nhiều sự hy sinh như vậy mà nhiều người đi sinh hoạt với Gia Đình (GĐ) từ khi còn bé nhưng cũng không thể theo được nghề Huynh trưởng này, vì nhiều lý do, vì gia đình, vì công việc hay vì ……… bất cứ lý do gì đó mà rời khỏi GĐ. Ngược lại cũng có không ít anh chị Huynh trưởng dù cho cuộc sống đang gặp khó khăn, dù cho bản thân mang nhiều bệnh tật nhưng vẫn một lòng vì GĐ, vì đàn em mà không ngại dành thời gian vào GĐ sinh hoạt. Vì một khi đã bước vào GĐPT thì đã xác định bước vào nghề với một tinh thần không vụ lợi, hy sinh tất cả cho các em của mình.
Nghề Huynh trưởng là vậy, tuy vất vả nhưng cũng có nhiều niềm vui, vui nhất có lẽ là từng ngày từng ngày quan sát các em của mình lớn lên, từng ngày trưởng thành, không thành tài cũng thành nhân, trở thành những người có ích cho xã hội, âu cũng là niềm vui bù đắp cho những khó khăn, cực nhọc của người Huynh trưởng.
Tác giả bài viết: từ Lê Phúc Trung
19/4/14
14/4/14
10/4/14
Tưởng Nhớ Anh Như Tâm
Posted by Unknown on 19:39
Hôm nay tưởng niệm lần thứ 21 húy nhật anh Như Tâm Nguyên Khắc Từ, trong đầu tôi nghĩ đến hình ảnh của anh,muốn viết vài dòng về anh.
Mới đó mà 21 năm anh ra đi,thời gian tang lễ anh,lúc đó chúng tôi sinh hoạt GĐPT Đức Phuơng cùng anh em ngành nam giữ xe và làm hàng rào túc trực các ngày tang lễ anh. Tin anh ra đi 1 ngày sau đó đã lan truyền khắp Sài Gòn,Gia Định và các tỉnh từ miền trung trở vào nam. Thời gian đó không có phương tiện internet,mạng xã hội toàn cầu vậy mà đã được truyền nhanh đến khắp nơi,tất cả áo lam ai cũng ngậm ngùi thương tiếc anh. Thân phụ chúng tôi lúc đó là tổng thư ký BHD Trung Ương trong ban tổ chức điều hành tang lễ.Hơn 20 chiếc xe lớn nhỏ và hàng mấy chục xe gắn máy nối đuôi nhau đưa tiễn anh,các anh Huynh Trưởng đứng các ngã tư đường làm nhiệm vụ điều hành dòng xe đưa tiễn nối đuôi nhau.Tình Lam thật đẹp thay, lời tâm tình của Thầy Tâm Thanh văng vẳng đâu đây "mất và còn".
Mới đó mà 21 năm anh ra đi,thời gian tang lễ anh,lúc đó chúng tôi sinh hoạt GĐPT Đức Phuơng cùng anh em ngành nam giữ xe và làm hàng rào túc trực các ngày tang lễ anh. Tin anh ra đi 1 ngày sau đó đã lan truyền khắp Sài Gòn,Gia Định và các tỉnh từ miền trung trở vào nam. Thời gian đó không có phương tiện internet,mạng xã hội toàn cầu vậy mà đã được truyền nhanh đến khắp nơi,tất cả áo lam ai cũng ngậm ngùi thương tiếc anh. Thân phụ chúng tôi lúc đó là tổng thư ký BHD Trung Ương trong ban tổ chức điều hành tang lễ.Hơn 20 chiếc xe lớn nhỏ và hàng mấy chục xe gắn máy nối đuôi nhau đưa tiễn anh,các anh Huynh Trưởng đứng các ngã tư đường làm nhiệm vụ điều hành dòng xe đưa tiễn nối đuôi nhau.Tình Lam thật đẹp thay, lời tâm tình của Thầy Tâm Thanh văng vẳng đâu đây "mất và còn".
Thuở thiếu thời chúng tôi thường hay đến nhà anh trong thân tình gần gũi giữa gia đình chúng tôi với gia đình anh tại đất Sài Gòn.
Anh Như Tâm trong vai trò Uỷ Viên Nghiên Huấn BHD Trung Ương đã soạn thảo nhiều tài liệu huấn luyện có giá trị và san định Nội Quy Quy Chế ấn hành 1973, trong các tài liệu anh soạn thảo có cuốn Đội Trưởng mà chúng tôi tâm đắc trong những năm sinh hoạt tại quê nhà,Gia Trưởng...2 năm sau khi anh ra đi,gia đình chúng tôi định cư tại Hoa Kỳ,Trại Hợp Bạn của Miền Thiện Minh tổ chức mang tên Như Tâm để tưởng nhớ đến anh.
Anh đã để lại cho nhà Lam di sản giá trị, sau ngày anh mất, anh chị em áo lam đã nối gót chí nguyện của anh,tinh tấn vững mạnh vượt thắng chướng duyên
Anh Như Tâm trong vai trò Uỷ Viên Nghiên Huấn BHD Trung Ương đã soạn thảo nhiều tài liệu huấn luyện có giá trị và san định Nội Quy Quy Chế ấn hành 1973, trong các tài liệu anh soạn thảo có cuốn Đội Trưởng mà chúng tôi tâm đắc trong những năm sinh hoạt tại quê nhà,Gia Trưởng...2 năm sau khi anh ra đi,gia đình chúng tôi định cư tại Hoa Kỳ,Trại Hợp Bạn của Miền Thiện Minh tổ chức mang tên Như Tâm để tưởng nhớ đến anh.
Anh đã để lại cho nhà Lam di sản giá trị, sau ngày anh mất, anh chị em áo lam đã nối gót chí nguyện của anh,tinh tấn vững mạnh vượt thắng chướng duyên
Quảng Thọ
Anh Như Tâm – Nguyễn Khắc Từ
Posted by Unknown on 07:36
Giọt buồn nhỏ xuống thời gian
Đọng thành sương phủ lên ngàn dâu xanh
Nhà Lam từ độ vắng anh
Hai mươi năm trải khúc quanh đoạn trường
Tiếc vì màu áo yêu thương
Thế nhân rẻ lối chia đường giả danh
Nổi đau thế kỷ chưa lành
Bởi dòng nước đục qua gành đêm đen
Mưa không thấm đất khô cằn
Thời gian chết lịm điệu năng bốn mùa
Đất trời rực lửa hơn thua
Vầng trăng nhỏ lệ bởi lừa dối nhau
Sông nghiêng nước bốc hơi sầu
Say mê danh lợi bạc đầu chưa thôi
Hai mươi năm đã qua rồi
Vẫn chưa thấy được khung trời bình yên
Anh hòa sông núi hồn thiêng
Xin che chở mái Lam hiền NHƯ TÂM./.
Quảng Hoa PHAN HỒNG LIÊN
9/4/14
Húy Nhật lần thứ 21 của anh Như Tâm - Nguyễn Khắc Từ
Posted by Unknown on 17:57
8/4/14
Nguyên nhân ra đời nhạc phẩm “Sống Trọn Đời Lam”
Posted by Unknown on 12:18
Thời điểm
đó là năm 1987, anh Như Tâm – Nguyễn Khắc Từ đương nhiệm Gia Trưởng
GĐPT Chánh Thọ (1983–1993) và đang làm nhiệm vụ Nghiên Huấn Trung Ương
đã khai mở một liên trại lịch sử: Vạn Hạnh – Huyền Trang – A Dục – Lộc
Uyển cùng BHD Gia Định. Tại giảng đường chùa VT anh đã “chỉ thị” cho
tôi:
- Anh muốn có một bài ca tưởng niệm của Gia Đình Phật Tử!
- Thưa anh hình như Ban Hướng Dẫn Gia Định đã có bài hát này rồi?
- Bài ấy anh đã nghe nhưng chưa rung động lắm.
Bổng dưng tôi cảm thấy khó khăn vì biết một bài hát mà muốn rung động nhiều người không phải dễ làm.
- Thế ý anh ra sao?
Anh Từ đưa cặp mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà và nói mà tôi nghe âm thanh từ hướng đó vọng xuống:
- Anh muốn bài ca ấy không những tưởng
niệm những người đã chết mà phải cảm niệm cả những người còn sống. Những
người đang sống đây và những người đã chết kia đang đi chung một con
đường Đạo Pháp vô úy, vô ngại.
Ngay lúc đó tôi đã mường tượng được âm
thanh vòng cung từ trên cao òa xuống và từ dưới đất rung lên, một bài
hợp xướng với trầm khúc vút cao bát độ đã nẩy lên trong tôi…
Thưa các anh chị, lúc đó tôi bổng nhớ
một số ca từ trong “Nối Vòng Tay Lớn” của Trịnh Công Sơn: “Người chết
nối linh thiêng vào đời… Biển xanh, sông gấm nối liền một vòng tử sinh…”
thì hiểu ra các bậc tài hoa thường gặp nhau trong tư tưởng, người đời
đã không hiểu nhạc Trịnh Công Sơn là thế!
Tôi về tìm bài “Hồn Tử Sĩ” của Israel hay trường khúc “Requiem” (nhạc cầu hồn) của Mozart để nghe giai điệu… “Bí!”…
Khuya hôm đó là ngày 28 âm lịch không
trăng, đường phố yên tĩnh, tôi ngồi cùng người bạn nơi quán cà phê đầu
phố, bổng gió gào, mưa đổ xuống từng cơn, lúc từ Đông tới, lúc từ Bắc
tới làm hai người phải di chuyển chỗ trú. Câu đầu tiên của bài “Sống
Trọn Đời Lam” đã xuất hiện: Tiếng piano
dìu dặt – tiếng gọi hồn trong gió – tiếng chạy ngón của Pianist như mưa
đuổi… ánh sáng lấp lánh của Vô Tận Đăng trong những đêm phát nguyện làm
Trưởng, rồi Chiên Đàn Hương bay lên… Người sống, người chết đồng có
mặt.
Hồn thiêng… bốn phương hội về (mà sau này anh Từ sửa là mười phương áo lam hội về).
Có câu đầu thì ý nhạc cứ theo đó làm tiếp cho đến ngày trình duyệt. Tôi
hỏi anh về đề tựa, anh trả lời em đã đặt tựa cho bài hát rồi còn gì!
Ngày mồng 2 tháng 9 năm Kỷ Tỵ – 1989,
giỗ anh Lương Hoàng Chuẩn tại chùa Vạn Phước, dàn mandoline của Chánh
Thọ bất ngờ hội ngộ với nhóm nhạc sĩ Giác An GĐPT Giác Hạnh cũng với đàn
mando, và cùng tấu lên bài này trong phút tưởng niệm. Tôi và nhạc sĩ
Giác An kết thân từ đó…
Anh Nguyễn Khắc Từ ra đi vào ngày 12.3
năm Quý Dậu – 1993, linh cữu quàng tại chùa Vạn Phước, GĐPT Chánh Thọ đã
đeo tang Gia Trưởng và đã hát bài này cho anh nghe lần cuối trước khi
tiễn biệt.
ĐỨC QUẢNG
Mùa Hiệp Kỵ 2014
Mùa Hiệp Kỵ 2014
6/4/14
HIỆP KỴ 07-03-GIÁP NGỌ DL 2014.PL2557
Posted by Unknown on 12:26
Theo
Chương Trình Lễ Thọ Cấp được tổ chức vào lúc 05 giờ 30,nhưng 05 giờ 45
phút nhà chùa mới mở cửa nên 06 giờ mới có thể bắt đầu và kết thúc váo
lúc 07 giờ 00 trong không nkhi1 trang nghiêm và thành kính.07 giờ 30
dâng hoa tưởng niệm ở tháp ôn.Vào giờ nầy đoàn người vân tập về tu viện
Quãng Hương Già Lam đã vượt lên trên con số 550.Khi BHD/TƯ/GĐPTVN dâng
hoa hương và bắt đầu nhiễu tháp bộ phận Tổ Kiểm đã báo số lượng HT+ ĐS
đã lên trên con số 600.Khi ổn định đạo tràng để cung nghinh chư tôn
chúng tôi thấy có Ngài Thượng Thủ HĐTGCM đạo hiệu thượng ĐỨC hạ CHƠN CHỦ
SÁM Đệ nhất chứng minh.Hòa Thượng Phó Thượng thủ đạo hiệu thượng MINH
hạ CHIẾU đệ nhị chứng minh.Hòa Thượng Giám Luật HĐTGCM đạo hiệu thương
KIẾN hạ TÁNH đệ tam chứng minh và nột số chư tôn Hòa Thượng Thượng Tọa
Đại đức Tăng Ni Cố vấn ,và xuất thân từ tổ chức GĐPTVN.( cộng 22 vị)
Tổng cộng có 27 phái đoàn BHD,BĐD,Doàn Cựu Huynh Trưởng,Đại diện BHD Âu
Châu,Hoa Kỳ..Tổng số người tham dự lên trên 650 người.Các em ngành Thanh
Thiếu tại Ban Hướng Dẫn Gia Định sau khi hoàn thành các Phật sự đã tình
nguyện về đơn vị cho kịp giờ sinh hoat buổi chiều.
Ngoài ra tranh thủ vào các giờ giải lao ŨY BAN QUẢN TRỊ TRUNG ƯƠNG,HĐCD,CÁC ŨY VIÊN NGÀNH đều tranh thủ họp mặt kiện toàn cơ cấu tổ chức và thống nhất các đề án ngắn gọn của mình.
16 giờ 00 Ban Kinh sư tiến hành TIỂU CHẨN.Kinh qua 01 giờ 15 phút với đầy đủ tiết thứ khoa nghi nghiêm túc.Anh Tổng Thư Ký đã thay mặt BHD/TƯ/GĐPTVN cung kính đê đầu đãnh lễ tri ân chư tôn trong Ban Kinh Sư chùa Già Lam về cách thực hành pháp sự hoàn mãn với tất cả những ý nghĩa tố đẹp thành tựu đáng trân trọng.Ngày mùng 06 -03 Giáp Ngọ BHD đã tiếp đón các HT tân thăng và đd các BHD tỉnh thị trên toàn quốc cũng như tiển đưa các phái đoàn trong giờ phút chia tay ấm đượm TÌNH LAM GẮN BÓ./.
Ngoài ra tranh thủ vào các giờ giải lao ŨY BAN QUẢN TRỊ TRUNG ƯƠNG,HĐCD,CÁC ŨY VIÊN NGÀNH đều tranh thủ họp mặt kiện toàn cơ cấu tổ chức và thống nhất các đề án ngắn gọn của mình.
16 giờ 00 Ban Kinh sư tiến hành TIỂU CHẨN.Kinh qua 01 giờ 15 phút với đầy đủ tiết thứ khoa nghi nghiêm túc.Anh Tổng Thư Ký đã thay mặt BHD/TƯ/GĐPTVN cung kính đê đầu đãnh lễ tri ân chư tôn trong Ban Kinh Sư chùa Già Lam về cách thực hành pháp sự hoàn mãn với tất cả những ý nghĩa tố đẹp thành tựu đáng trân trọng.Ngày mùng 06 -03 Giáp Ngọ BHD đã tiếp đón các HT tân thăng và đd các BHD tỉnh thị trên toàn quốc cũng như tiển đưa các phái đoàn trong giờ phút chia tay ấm đượm TÌNH LAM GẮN BÓ./.
THỊ NGUYÊN
5/4/14
Lễ Hiệp Kỵ và Tu Dưỡng Huynh Trưởng - GĐPT Miền Liễu Quán,Hoa Kỳ
Posted by Unknown on 22:02
Ngày 5/4/2014 GĐPT Miền Liễu Quán, Hoa Kỳ đã tổ chức Lễ Hiệp Kỵ tưởng lần thứ 45 năm ngày mất Bác Tâm Minh Lê Đình Thám,chư hương linh tiền bối hữu công,Gia Trưởng,Huynh Trưởng,đoàn sinh quá cố. Đồng thời tổ chức ngày tu dưỡng cho Huynh Trưởng,đoàn sinh ngành thanh các đơn vị trong Miền Liễu Quán dưới sự chứng minh của Hòa Thượng Minh Đạt,cố vấn giáo hạnh GĐPT Miền Liễu Quán tại Chùa Quang Nghiêm, thành phố Stocton,California.
Ngày tu dưỡng đã mang lại lợi lạc cho bản thân với
lời dạy của Hòa Thượng Minh Đạt về sự trân quý trong GĐPT,nhấn mạnh cần
nên thực hiện đúng điều luật thứ 5 của GĐPTVN...,thiền trà do quý Thầy,Cô Chùa Quang Nghiêm hướng dẫn,
sinh hoạt kết thân " trân quý sự có mặt và làm việc của Htr." do các
Htr. trẻ phụ trách.
Tin Ảnh: Quảng Thọ
Anh Trưởng BHD Miền Liễu Quán đọc lời thệ nguyện tưởng niệm Hiệp Kỵ
Pháp thoại của Hòa Thượng Minh Đạt
Giới Thiệu Blog Tình Lam
Nơi đây giao lưu kết nối anh chị em áo lam khắp mọi nơi.
Nơi cảm nhận những cảm xúc vui buồn của dòng máu Lam.
Nơi mang đến những nét đẹp của tình lam, cùng đồng hành sát cánh với anh chị em áo lam Quốc Nội & Hải Ngoại.
Tình Lam mong càng ngày phong phú hơn với các bài viết sưu khảo từ các nơi.
Xin hãy cùng chung tay chia sẻ với Tình Lam cho vòng tay thân ái luôn mãi kết chặt tình lam.
"Mỗi người là một cành hoa bay về đây góp gió
Làm thành vườn hoa,vườn hoa Tình Lam chúng mình"
Tình Lam rộng khắp bốn phương
Kết tình huynh đệ thân thương một nhà