Phật thị hiện Đản sanh Kính thưa quí ACE Áo Lam. Hôm nay chúng ta đã trải qua một mùa Phật Đản, mùa Phật đản PL 2555. Ngày lễ chính là Rằm tháng tư âm lịch-cùng ngày trăng tròn tháng Veskhar Ấn Độ. Để chuẩn bị chào đón một sự kiện hi hữu và vĩ đại, niềm vui chung cho nhân loại và chư thiên…Nhiều Phật tử đã thành tâm trai giới thanh tịnh trọn tháng tư hầu mong phút giây giao hoà mầu nhiệm đấng cha lành vạn đại ra đời hơn 26 thế kỷ trước (2555+80=2635 năm) hiện bày từ cõi tâm thanh lương yên lắng của mỗi người. Từ đó, mọi sự rung động, cảm xúc nội tâm lúc hướng về Đản sanh đã được ví như hiện tượng “đức Phật (hài nhi) đang hiện khởi, đản sanh trong mỗi chúng ta”. Điều này cũng xứng hợp với Pháp ngữ gọi là “Như Lai tạng (thai tạng của Như Lai) trong mỗi Phật tử” mà Kinh Thắng Man Sư tử hống đã diễn tả.2635 năm trước tại vườn Lâm Tỳ Ni, dưới cội cây Vô Ưu đất trời chấn động bảy lần đức Phật thị hiện hình tướng đản sanh hài nhi xuất ra từ hông phải của Ma-da hoàng hậu thất bộ xưng tôn, bước đi trên trên đất mà mỗi bước đều có sen nở đỡ lấy chân Ngài; đến bước thứ bảy tay phải chỉ trời, tay trái chỉ đất tuyên ngôn: “Thiên thượng, thiên hạ duy ngã độc tôn”… chừng đó nhạc trời tán tụng, chư Thiên rải hoa, ngàn chim đua hót, muôn hoa trong vườn rộ nở một lần, chín Long vương xuất hiện phun nước tẩy trần; Long vương Thật-xoa-nan-đà đỡ nâng đức hài nhi mà mộc dục (tắm gội) … Các hiện tượng này hầu hết đều được thuật lại từ kinh điển, có chỗ từ kim khẩu đức Phật kể ra không phải do thế nhân truyền khẩu mà thêu dệt như những câu chuyện thần thoại khác. Bởi vì, càng về sau người đời càng dùng lý luận, có hoặc không dựa trên cơ sở khoa học để suy diễn và cho rằng câu chuyện về Đản sinh chỉ cốt hàm chứa những ý nghĩa sâu xa về Phật Pháp, còn ngoài ra đều mang tính thần thoại, hoang đường. Tám muôn bốn ngàn Pháp môn do Phật thuyết tuyệt đối không có Pháp môn nào lìa Tâm hay không vì chúng sanh mà thuyết cho nên không thể lấy trí thế gian thường tình hay phân tích các hiện tượng vật lý để làm thoả mãn sự nghiên cứu tìm tòi của mọi thời đại, nhất là lấy cái thước hữu hạn để đo lường chiều sâu của thâm mật hay ước lượng cái không gian vô cùng lại càng không thể, đối với Trí giác siêu việt các hiện tượng hiện khởi rõ ràng và tan biến nhanh chóng do không bị vương mắc vào hai chiều không gian và thời gian; còn đối với nhân loại và chư Thiên thì đúng là “Bất khả tư nghì”, không thể nghĩ bàn. Ngay đến cái thấy biết của các bậc tiên, thánh, A La hán cũng có mức độ nên phải thường xuyên cầu vấn, giải chấp, giải nghi nơi đức Phật lúc còn tại thế. Đức Phật là bậc thầy của ba cõi (dục giới, sắc giới, và vô sắc giới) là cha lành chung 4 loài (Thai sanh, noãn sanh, thấp sanh, và hoá sanh) Nên khi thị hiện tướng đản sanh nơi vườn Lâm Tỳ Ni không phải chỉ có loài người biết mà chư Thiên long bát bộ các loài trong tứ sanh cũng biết, cho nên có hiện tượng chấn động bảy lần từ lòng đất thấu suốt 33 tầng Trời về sự kiện ngàn năm có một này không phải là điều lạ, có khi đối với con người chỉ là những rung chuyển nhỏ nhoi tùy theo mức độ dày mỏng của nghiệp thức, của nhân duyên nhưng đối với chư Thiên là những tiếng nổ lớn của bảy tinh cầu trong những khoảnh khắc sinh diệt cũng tùy theo mức độ dày mỏng của nghiệp thức hay xa, gần của nhân duyên. Đối với chư Thiên, cảnh trần ai đầy bụi bặm, uế-tịnh bất phân nên thị hiện xuất thai từ bên hông phải thánh mẫu là sự kiện thanh tịnh như các vật thể xuất sanh ở cõi trời đều thanh thoát nhẹ nhàng. Ngài bước xuống đất đi bảy bước- thất bộ xưng tôn. Giây phút đầu tiên bàn chân Phật tiếp đất, đặt chân lên quả địa cầu, sanh trong kiếp người, học nói ngôn ngữ loài người là vì nhân loại; còn đối với chư Thiên Long phải có hoa sen từ lòng đất nở ra để đỡ chân Ngài do bụi bặm trần ai dày đặc quá! Đây tuy là hiện tượng huyền thoại nhất trong câu chuyện nhưng nhiều kinh đã ghi lại như vậy, và còn ghi rõ đây là vị Phật thứ bảy tiếp nối 6 vị Phật từ thời quá khứ…thì chúng ta cũng không thể nghi ngờ. Sau khi đi bảy bước Ngài tuyên ngôn “thiên thượng thiên hạ duy Ngã độc tôn” Duy Ngã độc tôn hay Phật là bậc nhất điều này đã quá rõ ràng ít ra là hơn 2555 năm sau khi Phật vào đại diệt độ, nhưng có nhiều người cứ giải thích cái Ngã thế này, cái Ngã thế kia làm cho những người sơ cơ càng thêm ngộ nhận. Chúng ta cần nhớ, đức Phật đã trải qua 4 A tăng kỳ kiếp (số 4 và 40 con số 0 theo sau) qua nhiều giai đoạn phát tâm đều là vì chúng sanh, nguyện lực cuối cùng của những hiền kiếp về sau là cầu đạt được trí tuệ siêu việt Phật Đà, cứu độ chúng sanh giải thoát, với nguyện lực vĩ đại khôn cùng như thế để thị hiện bảy bước đi trên mặt đất có lẽ chỉ là chuyện nhỏ nhoi. Năm 2004, theo chân đoàn hành hương GĐPT 9 quốc gia trên thế giới đến chiêm bái Phật tích Lâm Tỳ Ni, nước Nepal, giáp biên giới Ấn Độ khoảng 25 Kilomet về hướng Bắc chúng tôi đã thật sự bàng hoàng trước bức tranh vẽ cổ xưa diễn tả cảnh đức Phật đản sanh. Hài nhi bước đi hoa sen nở nâng chân, tay phải chỉ trời, tay trái chỉ đất tuyệt không có mảnh vải nào che thân; hoàng hậu Ma Da cùng cung nữ chỉ có quấn vải thô từ rốn trở xuống, phần trên cũng không có miếng khăn nào! Chúng tôi kinh ngạc là vì thời đó ngành thủ công của Ấn Độ cổ đại chưa phát triển, chưa dệt được tấm vải thô hoàn chỉnh làm gì có gấm lụa mượt mà, thế mà tư tưởng của đức Phật đã đi trước hầu hết các thời đại, không những thấu suốt khắp cả vũ trụ vạn hữu mà còn thấu triệt cả những phi hiện tượng của vô vi. Quí ACE cứ nhìn xem thời nay rất hiện đại tuy con người không thể tự mình bay khỏi mặt đất nhưng lại có thể đưa hàng tấn sắt thép chở đến vài trăm người bay lên cao và vượt bao nhiêu đồi núi, đại dương, biết lợi dụng lực công phá của chất nổ để đẩy các hoả tiễn bay xuyên tầng khí quyển… và vấn đề thực tại của từng thân phận con người luôn là những vấn đề khó giải quyết hơn cả. Thế giới hiện đại đã tìm đủ mọi cách để truy tìm những “người ngoài hành tinh” nhưng thời đức Phật, qua hầu hết các kinh điển chẳng phải đã có những vị Bồ tát, chư Thiên, quỷ thần đã nương theo nhân duyên hay đại nguyện đã xuất hiện nơi địa cầu này rồi sao? Các em hỏi rằng những điều kinh thuyết có thật không? Đành chiếu theo lý mà trả lời các em rằng, đức Phật có hơn 1250 đệ tử xuất gia trong đó quá nửa các vị đều đạt được thiên nhãn thông, các loài ở nơi thế giới khác đến không phải mang hình thể vật chất giống người (nhân phi nhân) trừ phi họ hoá hiện giống người bằng không chỉ có Thiên nhãn thông mới nhìn thấy họ! Nếu quí ACE có duyên bước đến Bồ Đề Đạo tràng ở Boddgaya, hay Lộc Uyển, Sarnath, núi Linh Sơn ở Raja, Vườn Kỳ Hoàn do ông Cấp Cô Độc và thái tử Kỳ Đà dâng cúng… để có thể cảm nhận các hình thể đất đai, không khí, dân tình nhưng nơi mà chư Bồ tát Quán Thế Âm, Văn Thù, Phổ Hiền… chư Thiên như trời Đế Thích, Thiên ma Ba Tuần, các vị Phạm vương và quyến thuộc… những người từ hành tinh khác giáng hạ trần gian khi đức Phật thuyết pháp, cũng như chư Bồ tát nương theo chánh Pháp mà xuất hiện (Pháp vương tử) và chư Thiên cũng nương theo đại nguyện, đại nhân duyên với Phật mà xuất hiện nơi cõi Ta bà này. Phật thân và Chánh Pháp của đức Phật ngay trong thời kỳ Bà La Môn và lục sư ngoại đạo hùng mạnh đối trước đức Phật và tăng đoàn chỉ bị khuất phục và phát tâm ủng hộ, tuyệt nhiên không thể làm tổn hại chút nào đến Như Lai và giáo Pháp của Ngài. Phải chăng do chánh hạnh đại từ bi vô cùng từ muôn kiếp do Vô tránh Tam muội viên thành. Ngày Đản sanh đã đến, chúng ta chắp tay thâm tạ giây phút tuyệt mỹ, toàn chân khi đức Phật thị hiện trong cõi Ta bà này để đưa đường dẫn lối cho vạn loại chúng sanh thoát khỏi lầm mê, quay về chánh giác. Nguyên Hoàng Theo: www.gdptthegioi.org |
0 nhận xét:
Đăng nhận xét