Bầu trời đã bắt đầu kéo đến những đám mây xám xịt, báo hiệu cho một cơn mưa giông đang gần kề...
Thằng Tuệ cứ chạy lên nhà trước rồi lại vòng xuống cửa sau. Đó đang chờ anh hai nó, vì nó muốn hỏi một vài chuyện cho chương trình sinh hoạt của đàn nó vào ngày mai, cái chương trình mà nó đã lên kế hoạch cả tuần nay. Thằng Tuệ đang thắc mắc anh nó họp hành cái gì mà giờ này tối rồi mà vẫn chưa về. Bỗng nó nghe thấy tiếng xe đạp cọc cạch của anh nó từ ngoài ngõ, rồi nó chạy như bay ra cửa và đứng ngay thềm mà gọi với ra:
- Anh Ngọc, anh về rồi à, vào đây, vào đây. Anh góp ý cho đàn em vài trò chơi mới được không?
Ngọc hôm nay lạ lắm, mọi lần, khi nghe thằng Tuệ nhắc đến việc sinh hoạt là Ngọc xông xáo lắm. Ngọc đẩy chiếc xe đạp vào trong rồi bước vào phòng mà không nói gì, cứ thể như Ngọc chẳng nghe được câu hỏi của thằng em nhỏ... Vào đến phòng Ngọc nằm thừ ra đó chẳng buồn thay cái áo ra. Thằng Tuệ thấy làm lạ bèn hỏi nhỏ:
- Sao thế hở anh, tự nhiên anh đi họp về xong rồi mặt bí xị. Hay là đoàn anh có việc gì nên bị la hả?
Ngọc thở dài, mắt vẫn cứ nhìn lên trần nhà mà trả lời lãng đi:
- Thôi ngủ đi, giờ này tối rồi. Không thì bố mẹ sẽ la đấy.
- Nhưng trước khi ngủ em phải nghĩ ra một trò chơi mới cho đàn của em. Sáng mai tụi em vào chùa sớm để giúp các thầy quét lá rồi sau đó tụi em định chơi trò chơi vòng tròn nữa cơ ..
Thằng Tuệ gắng giải thích cho anh nó hiểu tầm quan trọng của buổi họp mặt sáng mai của đàn nó. Ngọc vẫn lặng thinh, chẳng nói chẳng rằng khiến cho thằng Tuệ thấy lo lo. Nói hỏi gặng anh nó:
- Sao thế anh, mấy anh chị không cho tụi em vào chùa sáng mai à. Tụi em chỉ vào giúp các thầy quét lá thôi mà?
Nó cứ hỏi câu đó liên tục làm cho Ngọc cũng chẳng yên rồi Ngọc lỡ miệng thốt ra những điều mà Ngọc không nên nói cho đứa em nhỏ của mình:
- Ừ, thì sao.. Ngày mai không đi đâu cả. Phải dẹp hết, không còn được đi sinh hoạt nữa đâu mà em cứ bàn tới bàn lui chuyện đó.
Thằng Tuệ mắt đỏ lên, môi nó run và nước mắt nó ứa ra. Nó nhìn anh nó rồi nó khóc, miệng nó lẩm bẩm câu gì đó mà Ngọc chỉ nghe được loáng thoáng:
- Ứ chịu đâu, mai đi chùa cơ, mai đi chùa cơ ...
Ngọc kéo thằng Tuệ lại rồi dỗ cho nó nín. Ngọc cảm thấy mình nên "xi nhan" cho thằng em "đầu đàn" của mình biết chuyện vì Ngọc tin tưởng thằng Tuệ sẽ hiểu chuyện mà không buồn nữa, và vì Ngọc cũng đang rất cần, rất muốn có một người để tâm sự, giải bày những gì đang xảy ra. Rồi Ngọc kể cho thằng Tuệ nghe ngắn gọn về chuyện "ngày mai chúng ta không thể đi sinh hoạt nữa":
- Lúc nãy anh được thông báo rằng có một số anh chị nào đó đã đồn đại rằng Đơn Vị chúng ta làm những điều không tốt, nói rằng chúng ta làm việc liên quan tới chính trị. Điều đó khiến cho các bác trong Ban Hộ Tự không tin tưởng vào ban huynh trưởng nữa. Còn thầy thì cũng lo lắng chuyện này chuyện kia , nên có ý muốn Đơn Vị sinh hoạt cùng với "bên đó" luôn.. Thế nhưng các anh chị mình luôn kiên định lập trường, nên như vậy thì anh em mình đành ở nhà, chờ thông báo của các anh chị thôi em ạ.
Thằng Tuệ tuy mới là đầu đàn, nhưng nó hiểu cái chữ "bên đó" của anh nó là như thế nào. Vì cái thành phố này là nơi mà "bên đó" rất đông và sinh hoạt rất khác biệt với Đơn Vị của nó đang sinh hoạt. Ngoài ra, nó cũng thường hay vào mạng xem tin tức với anh nó, nên nó hiểu và nó biết những gì đang xảy ra xung quanh nó hiện nay. Nó rùng mình, mặt nó giờ đây còn căng thẳng hơn cả anh nó. Cả hai anh em ngồi nói tới nói lui, bất giác Ngọc nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã là khuya lắm rồi. Ngọc giục thằng em đi ngủ, còn Ngọc thì thay chiếc áo lam mà Ngọc đã mặc từ lúc đi họp tới giờ ra, xếp gọn trên bàn. Ngọc nắm chặt lấy cái huy hiệu hoa sen và cái bảng tên gia đình trong tay một hồi rồi đặt chúng lên trên chiếc áo lam. Ngọc trèo lên giường, cố gắng nhắm mắt lại và chìm dần vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, thằng Tuệ chạy từ nhà trước vào và réo Ngọc inh ỏi.
- Anh Ngọc, dậy mau, dậy mau. Có một ông dân phòng tới nói với ngoại là anh đang quậy phá trong chùa kìa anh. Người đó kể giống anh nói tối hôm qua đó, họ nói oan cho tụi mình kìa anh.. Dậy mau đi anh !!
Ngọc nghe tới đó mà điếng cả hồn, Ngọc toan chạy ra nhà trước nghe ngóng tình hình thì ngoại đã vào tới nơi. Ngoại chả gì, chỉ căn dặn là hôm nay không được đi lên chùa, ở nhà chờ ba mẹ về rồi ngoại nói chuyện cho nghe.
Ngọc chưa kịp hoàn hồn thì chuông điện thoại reo lên. Đầu dây bên kia là giọng vài đứa đoàn sinh than thở với Ngọc vì tụi nó cũng bị mấy người lạ tới nói năng nhặng xị lên, làm chúng bị cha mẹ đánh đòn và cấm tuyệt đối không cho lên chùa sinh hoạt nữa. Ngọc thẫn thờ như người mất hồn. Ngọc không ngờ chuyện lại đi đến mức như vậy. Họ đã cấm đơn vị sinh hoạt thì chớ, sao lại làm những việc oan ức thế này cho các em nhỏ. Ngọc cảm thấy rất đau, nó cắn chặt môi, mắt đỏ lừ, Ngọc đang cố ngăn không cho nước mắt tràn ra, còn phía dưới chân Ngọc là thằng Tuệ, nó đã khóc, khóc từ lâu rồi ...
Bữa tối hôm đó diễn ra trong không khí căng thẳng. Ngọc phải đối diện với cả ba nguồn áp lực. Ngoại, ba, mẹ đều cấm hai anh em Ngọc từ nay không được đi sinh hoạt nữa. Lý do đưa ra đó là ban dân phòng yêu cầu gia đình quản lý việc sinh hoạt Ngọc vì họ cho rằng Ngọc và cái nhóm gì đó gọi là Gia Đình Phật Tử là làm việc chính trị. Và nếu Ngọc không nghe theo lời ngoại căn dặn thì cả nhà sẽ xem như không liên quan tới Ngọc nữa. Ngọc nghe xong câu chuyện mà đành đau lòng, ngậm ngùi xếp chiếc áo Lam vào ngăn tủ. Thế nhưng cái ý chí và niềm hy vọng vẫn mãi ấp ủ trong tâm trí của Ngọc, một huynh trưởng trẻ chỉ vừa mới tròn đầy hai mươi. Ngọc tin vào tổ chức và tin vào lý tưởng mà mình đang đeo đuổi vì những hạt giống trong tim của Ngọc đã được ươm bởi tình thương yêu và tưới tẩm bởi sự chăm sóc ân cần của chị anh..
Ngày lại qua ngày, Ngọc vẫn thỉnh thoảng rủ cả đám thiếu nam đi uống nước, cốt chỉ để viện cái cớ ra ngoài cùng nhau họp mặt, chia sẽ những niềm vui nỗi buồn, và đôi lúc là cùng nhau ôn lại những bài Phật Pháp, cùng nhớ lại tiếng réo rắt của chiếc còi thổi vang..
Gần 2 tháng trôi qua, tin tức về việc sinh hoạt vẫn chưa có, mặc dù Ngọc biết các anh chị lớn vẫn luôn trăn trở tìm đủ mọi cách. Một hôm nọ, Ngọc thấy một nhóm sinh viên trường vẽ họp mặt và cùng sinh hoạt ở công viên, thế là Ngọc nảy ra ý tưởng kéo các em đến công viên, để các em sinh hoạt vòng tròn và vui chơi. Thay vì để các em lêu lỏng, thì Ngọc muốn rủ các em đoàn sinh đến và tạo cho các em một sân chơi bổ ích, để các em lại có nơi sinh hoạt, tiếp tục học những bài chuyên môn và Phật Pháp. Một nơi sinh hoạt tạm thời đã tìm ra, chương trình sinh hoạt được Ngọc và nhóm bạn chuẩn bị chu đáo và rất kỹ lưỡng để tránh sự truy cản và tránh tạo ra những lý do để những "người kia" bắt bẻ.
Một ngày chủ nhật nọ, Ngọc xin phép cùng Tuệ xách xe ra công viên chơi. Cả hai đều mặc áo thun và quần dài bình thường như mọi ngày, và cũng chả mang ba lô giỏ xách gì cả. Trên xe chỉ có chai nước suối và bịch bánh nên ngoại cũng không cản việc anh em đi chơi.. Ngọc đạp xe ra ngoài đầu ngõ, chạy như bay theo con đường dài về hướng công viên. Lòng Ngọc hân hoan như được sống lại, còn thằng Tuệ thì cứ ríu rít sau xe, nó cứ lẩm nhẩm bài hát mà nó đã dự định tập cho đàn nó lần trước. Hai anh em cùng nhau đi trên con đường đầy nắng chiều, những tán lá đu đưa như mời gọi một chiều chủ nhật thật vui...
Chiều hôm đó, nơi phía công viên, vang vọng những tiếng hát của những mầm non tương lai, và chứa chan tinh thần quên mình phụng sự của những người huynh trưởng trẻ, những người đã và đang ươm và ấp ủ những niềm tin và tia hy vọng cho ngày mai ..
Vậy thử hỏi, sen có tàn nơi ấy?
Yêu quá lam ơi !!
12/1/10
Truyện Ngắn: Sen Có Tàn Nơi Ấy ?
Posted by Unknown on 20:46
Giới Thiệu Blog Tình Lam
Nơi đây giao lưu kết nối anh chị em áo lam khắp mọi nơi.
Nơi cảm nhận những cảm xúc vui buồn của dòng máu Lam.
Nơi mang đến những nét đẹp của tình lam, cùng đồng hành sát cánh với anh chị em áo lam Quốc Nội & Hải Ngoại.
Tình Lam mong càng ngày phong phú hơn với các bài viết sưu khảo từ các nơi.
Xin hãy cùng chung tay chia sẻ với Tình Lam cho vòng tay thân ái luôn mãi kết chặt tình lam.
"Mỗi người là một cành hoa bay về đây góp gió
Làm thành vườn hoa,vườn hoa Tình Lam chúng mình"
Tình Lam rộng khắp bốn phương
Kết tình huynh đệ thân thương một nhà
0 nhận xét:
Đăng nhận xét