Đăng ngày: 10:21 16-08-2009
![]() |
From Drop Box |
Tôi đến GĐPT khá muộn màng vào tuổi 16. Vậy mà tôi lại gánh cái trọng trách làm Trưởng của 1 đội thiếu nam chỉ vài tháng sau đó. Lần đầu tiên đến với GĐPT trong chiếc áo lam củ của Ba tôi. Ba và Mẹ tôi đều là những Huynh Trưởng sinh hoạt lâu năm ở Huế vào những năm 50,60 và tại Sài Gòn vào những năm 60,70,80, 90. Mang trong người dòng máu lam truyền thống tôi đã hội nhập với GĐPT rất nhanh chóng. Từ những buớc đi làm đội phó rồi đội trưởng Sen Vàng khi tôi mới phát nguyện đeo huy hiệu hoa sen nơi mái chùa Hải Quang,GĐPT Đức Quảng. Hai tháng sau tôi được đi học lớp huấn luyện Đội chúng trưởng Anôma-Ni Liên tại Chùa Pháp Vân với GĐPT Đức Tuệ. Lúc đó Chùa Pháp Vân còn vắng vẻ thô sơ không được khang trang như bây giờ và GĐPT Đức Tuệ lúc đó thì cũng mới,đoàn sinh chưa có đông. Làm Đội Trưởng Sen Vàng đúng 1 năm thì tôi đã rời Đức Quảng và tiếp tục sinh hoạt GĐPT Đức Phương vì nhà tôi gần sát bên Chùa. Tôi tiếp tục làm Đội Trưởng Sen Vàng Thiếu Nam GĐPT Đức Phương với thời gian hơn 2 năm trải qua các bậc Sơ- Trung. Tình Lam nó như gắn chặt hoà quyện với tổ chức GĐPT mà đi đâu, nơi nào cũng là anh chị em nhiều khi còn thân hơn ruột thịt. Cái tổ chức Lam này nghèo về tiền bạc nhưng lại rất giàu về tình thương của những ngưởi con Phật mang dòng máu lam. Tôi tiếp tục bay cao cánh chim lam khi được đi học Trại Huấn Luyện Lộc Uyển "khắc khổ-Lục Hòa". Trại Lộc Uyển đã cho tôi học được những gian khổ, chịu đựng "dấu chân vô ngại" của Huynh Trưởng. Với 4 năm sinh hoạt GĐPT tại Việt Nam đã cho tôi cái tình lam keo sơn gắn bó mà bất cứ nơi đâu qua thời gian 18 năm nhìn lại, tôi vẩn luôn nhớ mãi không quên.
14 năm sinh hoạt làm Huynh Trưởng tại Hoa Kỳ, trải qua các trại huấn luyện A Dục và Huyền Trang. Tôi đã từng nắm Đoàn Thiếu Nam và Oanh Vũ Nam của 2 GĐPT Anôma, Thiện Tâm và hiện tại sinh hoạt với GĐPT Chánh Tâm. Qua những biến cố, thăng trầm của GĐPT tại Hoa Kỳ có lúc tôi muốn bỏ cuộc,buông xuôi tất cả vì quá mệt mỏi trong hoàn cảnh nghiệt ngả GĐPT và cuộc sống mưu sinh. Nhưng tôi đã không thể nào bỏ được chiếc áo lam đã theo tôi đoạn đường dài, gắn bó lý tưởng của màu lam. Trên con đường Lam cũng đã có bao nhiêu cánh chim lam bay cao và cũng đã có những cánh chim lam nữa đường rớt xuống vì hoàn cảnh nghiệt ngả,vì mưu sinh hay vì danh lợi của riêng mình...Những ai đang còn mặc chiếc áo lam,cài hoa sen trắng đó là hạnh phúc quý báu, xin hãy trân quý chiếc áo lam và đừng làm bẩn nhơ chiếc áo lam GĐPT.
Quảng Thọ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét