“Tu hành” dù là mới tu hay tu lâu, dù là huynh trưởng hay đoàn sinh là tập loại bỏ 3 thứ độc tham,sân,si; Trong 3 thứ này, thứ dễ để lộ ra ngoài nhất là sân. Khi bị ai xúc phạm đến “cái tôi” hay cái “của tôi” tức thì nổi điên lên ngay, nghĩa là cứ hướng đến đối tượng mà la mắng, chiử bới, bôi nhọ, đánh đập, có khi tìm cách giết hại nữa… không cần biết mình đã nói cái gì, làm cái gì, có tạo ác nghiệp hay không! Vì vậy phương pháp tu hành để đối trị với sân là nhìn vào bên trong để quan sát cơn giận của mình sắp nổi lên hay đang nổi lên. Nếu chúng ta biết “nhìn” vào nó thì nó sẽ dần dần “hạ” xuống rồi lặn đi, nhờ vậy chúng ta sẽ không nói hay làm những điều mà khi nguôi cơn giận ta có thể ân hận hay bị những hậu quả khủng khiếp.
Nếu ta là nạn nhân cơn sân của người khác thì ta hãy tha thứ cho họ, vì biết rằng lúc đó họ đã mất hết lý trí.
Kệ thứ 3 và thứ 4 trong Kinh Pháp Cú đức Phật nói:
nó hại tôi, cướp đọat tôi”
ai ôm tâm niệm ấy
hận thù không thể nguôi
No hại tôi, cướp đoạt tôi”
Ai vứt (liệng bỏ) đi tâm niệm ấy
Hận thù sẽ tự nguôi
(kệ số 4)
Một hôm đức Thế Tôn hỏi ông: “này Tissa, tại sao ông ưu phiền đến nỗi chảy nước mắt như thế?” Tissa vừa cãi vả với một số quí vị tăng sĩ, ông thưa với Phật: “Bạch Thế tôn, nếu họ đến đây để gặp Thế Tôn thì chắc con chẳng phải ưu phiền như vậy” Vừa lúc ấy, chư Tăng đến lễ bái đức Phật, Tissa liền nói: “Bạch Thế tôn, các vị Tăng này vừa khiển trách con đấy”
Ðức Phật hỏi : Hiện tại, ông đang ở chỗ nào ?
- Con đang ở đại sảnh đường, bạch Thế tôn!
- Ông có thấy Chúng Tăng đi đến đây không?
- Dạ, con thấy, bạch Thế ôn!
- Ông có đứng dậy nghênh tiếp họ không?
- Dạ không, Thế Tôn!
- Ông có đưa tay ra mời, dắt họ vào trong hay không?
- Dạ không, Thế tôn!
- Này Tissa, ông không nên có thái độ như thế đối với những người đã vào Ðạo trước ông! Ông nên hướng về họ mà ngỏ lời xin lỗi đi!
- Thế Tôn, con không xin lỗi họ đâu!
Chúng Tăng liền thưa với Phật rằng: “Thế tôn! Vị Tăng ấy rất là ngoan cố.”
Ðức Phật đáp: Này chư Tỳ kheo, ông ta ngoan cố như thế, chẳng phải là lần thứ nhất, trong tiền kiếp, ông ta cũng đã tỏ ra rất ngoan cố rồi. Chư Tăng thỉnh cầu đức Phật cho biết tôn giả Tissa đã ngoan cố như thế nào ở đời quá khứ. Do đó, đức Phật mới kể chuyện xưa như sau:
Vào thời quá khứ có 2 vị du tăng, một già một trẻ, người già tên là Devala, người trẻ tuổi là Narada cùng nhau trú ngụ qua đêm trong một lò gốm ở thành Ba La Nại. Sau khi thi lễ với nhau, tự giới thiệu mình rồi, mỗi người về chỗ của mình. Trước giờ ngủ, Narada cẩn thận xem Devala nằm ở đâu và cửa ra vào ở phía nào, rồi mới đi ngủ. Thế nhưng một lúc sau Devala lại đổi chỗ nằm gần bên cửa ra vào nên về khuya Narada cần đi ra ngoài, không ngờ Devala đã nằm ở cửa, đã vô ý đạp nhằm đầu của Devala. Devala hét lên:
- Ai đạp lên đầu ta vậy?
- Chính con là Narada, con xin sư phụ tha lỗi.
- Mi là một tên ác tăng, sống ở rừng rú, cứ nhè đầu ta mà đạp lên!
- Con không biết là sư phụ đã đổi chỗ nằm, xin sư phụ tha tội.
Nói xong, Narada đi ra ngoài. Trong lúc đó, Devala sợ bị đạp trúng đầu lần nữa, quay sang nằm chỗ khác. Lúc vào, Narada cẩn thận tránh chỗ cũ, đi chầm chậm từng bước, sờ soạng… nhưng rủi thay, lần này lại đạp trúng ngay cổ của Devala.
- Ai vậy?
- Chính con! thật con không hề biết là sư phụ lại dời qua bên này! Xin sư phụ từ bi tha tội cho con .
- Mi quả là tên ác tăng! Lúc đi ra đạp đầu ta, lúc trở vào lại đạp cổ ta. Ta phải niệm chú nguyền rủa mi mới được!
- Muôn vàn xin lỗi sư phụ từ bi, hỉ xả tha tội cho con, xin đừng niệm chú!
Nhưng Devala không tha, cứ niệm chú :
- Nguyện đầu mi sẽ bể thành 7 mảnh vào lúc mặt trời mọc.
Trong thiền định, Narada nhận thấy chú ngữ có tác dụng quay ngược trở lại, hại người đang trù rủa; Narada liền vận thần thông khiến cho mặt trời không mọc lên được. Lúc bấy giờ Vua xứ Ba La Nại biết được chuyện tại sao mặt trời không mọc được thì rất tức giận, buộc Devala phải xin lỗi Narada để mặt trời mọc lên. Nhưng Devala nhất định không chịu và tiếp tục niệm chú; lúc bấy giờ Narada mới thưa:
- Bạch sư phụ, con sắp làm phép cho mặt trời mọc nhưng lúc đó, đầu của sư phụ sẽ bị bể. Sư phụ mau lấy đất sét trét lên đấu rồi lặn xuống sông ngay, đến chỗ cạn mới trồi lên.
Devala biết nguy cơ đã thật sự đến với mình rồi, liền làm theo lời Narada; khi ông ta trồi lên khỏi mặt nước, mặt trời đã lên cao, chiếu sáng và làm cho mặt đất nắng ấm lên, lớp đất sét trên đầu Devala liền bể tan thành 7 mảnh, nhờ đó ông ta thoát chết.
Ðức Phật kết thúc câu chuyện: Devala chính la Tissa hôm nay, Vua xứ Ba La Nại thuở ấy là Ananda bây giờ, và Narada chính là ta. Nói xong, đức Phật đọc 2 bài kệ đã ghi trên đây:
nó hại tôi, cướp đọat tôi”
ai ôm tâm niệm ấy
hận thù không thể nguôi
(kệ số 3)
“Nó mắng tôi, đánh đập tôi
No hại tôi, cướp đoạt tôi”
Ai vứt (liệng bỏ) đi tâm niệm ấy
Hận thù sẽ tự nguôi
( kệ số 4)
Thưa Anh Chị Em Áo Lam,
Một tâm niệm ác độc thật là kinh khủng, càng kinh khủng và thê thảm hơn khi ta muốn hại người mà tác động ngược lại của cái ác lại đổ lên trên chính mình! Thế cho nên anh chị em chúng ta phải luôn luôn tỉnh thức để biết mình đang làm gì, đang nói gì, đang nghĩ gì, nghĩa là phải luôn thắp sáng chánh niệm để trong tâm chỉ có những niệm an lành; không bao giờ nên làm hại người khác dù là bằng lời nói hay việc làm, thậm chí là một ý nghĩ ác cũng đừng nên để nó móng khởi lên nha!
Hãy nhớ mấy câu trong thi kệ “Ðốt nến” mà chúng ta đã dạy cho các em thực tập, để “làm rạng ngời mặt đất” nha !
Cúng dường vô lượng Phật
Một tâm niệm an lành
Làm rạng ngời mặt đất
Kính chào Tinh tấn !
Trân trọng,
Nhóm Áo Lam
0 nhận xét:
Đăng nhận xét