26/6/09
25/6/09
Phật Pháp Thứ Năm 25/6/09
Posted by Unknown on 15:38
Thưa Anh Chị Em Áo Lam,
Kỳ này, Nhóm Áo Lam xin giới thiệu với ACE thư của 1 nữ Huynh Trưởng viết về GĐPT trong hơn nửa thế kỷ qua đã đổi mới như thế nào xuyên qua sinh hoạt, tu học của bản thân và tập thể .
XƯA và NAY
Em thương mến,
Chữ Em này là phải viết hoa chứ không phải em “thường”!:J J ! Ý chị muốn nói là người em này có thể là chị đã được hân hạnh quen hay chưa quen nhưng chắc chắn là người em cùng chung màu Lam trong huyết quản và cùng mang Hoa Sen Trắng.trong lòng. Đó có thể là những em Oanh Vũ, những em ngành Thiếu ngành Thanh, hay là những anh chị Huynh trưởng trẻ “mới ra lò” mà cũng có thể là những Anh Chị Huynh trưởng đã nhiều kinh nghiệm, nhiều vui buồn với GĐPT ở khắp nơi trên thế giới mà chị đã được gặp, đã quen biết, hay chưa làm quen được J J !! (và chị cũng không quên những huynh trưởng trẻ ở tại quê nhà , những huynh trưởng đã từng là em của chị nhưng bây giờ đã “vưọt qua mặt chị cái vù” vì năm ngoái đã được thọ Thập Thiện và Bồ Tát giới trong 1 Giới đàn lịch sử ! Chị thật ngưỡng mộ các em, không chỉ về tài mà còn về phứơc đức mà các em vượt xa chị nữa . Ý chết, chị đã đi xa đề quá rồi, xin trở lại nha! )
XƯA khi đến với các Trại huấn luyện A Dục, Lộc Uyển, chị phải kêu ACE trại sinh là “ Anh/ Chị” và xưng “em” , NAY không những trại sinh của các trại AD, LU mà cả trại sinh Huyền Trang nữa cũng chỉ bằng tuổi các con của chị ( không kể ngoại lệ) ! Đâu có gì lạ phải không Em ? Vì thời gian đã đi qua gần nửa thế kỷ rồi !
XƯA Huynh trưởng nào đi dự trại huấn luyện mà có con dại ( huynh truởng NỮ mà thôi!) thì đuợc coi là hiện tượng lạ, hiếm có , rất cảm động và đáng quí lắm ; NAY có nhiều nam huynh trưởng ở đây ( Hoa Kỳ) đi làm về phải giữ con, tối phải đi ngủ với con dại , đi sinh hoạt, đi trại …phải đem con đi theo , Em thấy có hay không và có cảm động không? Chắc Em ngạc nhiên sao chị lại biết đuọc là tối phải ngủ với con ?? _ Đó là vì ở đây (hải ngọai) ACE học Kinh với nhau qua điện thoại viễn liên , có hôm chị nghe tiếng trẻ con khóc , hỏi ra mới biết là mẹ cháu đi làm ca đêm nên bé thường phải ngủ với Ba ; như vậy XƯA người chinh phụ kể công mình thay chồng dạy dỗ con cái ( “dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân”) còn NAY người nam huynh truởng GĐPT cũng “hằng đêm ngủ với con, thay vợ làm mẹ của nó” thật đáng phục phải không Em?
XƯA hồi các anh chị bằng tuổi chị ra truờng đại học vào nhũng năm 60, chưa biết dùng máy tính ( computer) NAY, con cháu của họ mới 4,5 tuổi đã biết chơi game hằng giờ trên computer! Còn biết tự mở máy ra xem phim hoạt hình nữa!! Tục ngữ ta nói thật đúng “ con hơn cha là nhà có phước” _thế hệ chúng ta thật là có phước!
XƯA chỗ nào sinh hoạt chỗ ấy, mỗi lần có trại họp bạn liên Tỉnh là coi như “biến cố vĩ đại” rồi, đến khi nghe có Trại họp bạn toàn quốc thì có cảm tưởng như là mình lên Tiên, sắp được bay lên một cõi Trời nào đó vậy ( mà đúng quá, chỉ là “mơ mộng” chứ đâu có thực hiện được vì GĐPT mình lúc đó cũng bị chế độ “chiếu tướng” đàn áp, đâu có cho phép !! cái này thì xưa và nay không khác !! J J !! ) NAY bất cứ ở đâu xảy ra chuyện gì thì tức khắc hay chậm lắm là ngày hôm sau trên Internet đã có đầy đủ hình ảnh, tin tức , chi tiết v.v.. về việc ấy , có khi người địa phương không biết hay có biết cũng không đầy đủ bằng !
XƯA Anh Chị Em huynh trưởng ở trong cùng một Tỉnh, rất ít có dịp gặp gỡ kể chuyện cho nhau nghe, ngoài những lần Trại mạc, Đại lễ, v..v.. NAY email hằng ngày (có thể nói hằng giờ) liên kết Huynh trưởng không chỉ trong 1 tỉnh, một nước mà huynh truởng GĐPT trên toàn thế giới cũng có thể liên lạc trao đổi thông tin tu học và sinh hoạt với nhau và những huynh truởng cả đời chưa cần ra khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình cũng có thể gặp gỡ (qua Net) và trao đồi kinh nghiệm với anh chị em huynh truởng bốn phương mà không cần tốn tiền mua vé máy bay hay mất công đi xin giấy phép xuât ngoại!!
XƯA chỉ có GĐPT tại Huế với năm ba Đơn vị , NAY GĐPT riêng trong nuớc đã có cả triệu đoàn viên, và GĐPT nói chung thì đã lan rộng khắp bốn phuơng trời và GĐPT VN trên thế giới đã hình thành, đã hoạt động. Và , như một phép lạ, đã tổ chức thành công đại hội GĐPT VN trên thê giới tại Thái Lan hồi tháng 10 năm ngoái!! Chị thật vô cùng biết ơn những thành tựu của Khoa học cũng như những hy hiến, những gắng công âm thầm của các Anh Lớn của chúng ta đã tích cực yểm trợ việc sinh hoạt và tu học của ACE /GĐPT, đặc biệt là việc tổ chức Đại hội thành công .
Em thương mến,
Cuộc sống hôm nay cũng có những điều vi diệu không thể nghĩ bàn đó nha! Thật vậy, trong khi học Kinh, ACE mình thường được nghe thấy những phép lạ do sức thần thông của Chư Phật và chư Bồ tát biến hiện ra như bảo tháp từ dưói đất vọt lên, như những âm thanh vi diệu từ những quốc độ Phật trong muời phương mà ở đây hội Chúng đều nghe rõ, như 32 ngàn tòa sư tử cao lớn trang nghiêm đi vào thẳng căn phòng của ngài Duy ma Cật chỉ rộng bằng căn phòng ở của chúng ta v..v..XƯA người ta có thể không hiểu và không tin được nhưng ngày NAY ACE chúng ta có thể lý giải phần nào với sự phát minh của máy bay, tàu thủy và tàu ngầm, truyền hình, phi thuyền , computer v..v.. Với trí tuệ thế gian thôi, con người có thể chế tạo máy bay để giống như chim bay luợn trên không trung, chế tạo ra tàu ngầm để có thể lặn sâu xuống đáy biển như cá , chế tạo ra phi thuyền để thám hiểm không gian mở rộng hiểu biết của con người về vũ trụ v..v. ACE chúng ta tuy chưa đạt tới trình độ sáng chế đó nhưng có thể mua và sử dụng những dụng cụ đó để cải thiện đời sống của mình về cả vật chất lẫn tinh thần cũng giống như ngài Xá Lợi Phất nương oai thần của Phật mới có thể ngồi lên những toà sư tử cao lớn đó. Em còn nhớ không, khi tôn giả Xá Lợi Phất nói rằng không thể lên đuợc các toàn sư tử thì Duy Ma Cật bảo : “Thưa ngài Xá Lợi Phất, hãy đảnh lễ đức Như Lai Tu Di Đăng Vương thì sẽ lên ngồi đuợc”
Tương tự như vậy, ngày nay chúng ta có thể ngồi lên máy bay để bay ngang qua Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ dương …để đi đến những đất nước xa lạ mà ngày xưa chúng ta chỉ mới thấy trên bản đồ thế giới ; chúng ta không cần biết chế tạo máy bay, không cần biết lái máy bay mà chỉ cần đến phi trường bước lên máy bay mà thôi!! J J !! Chúng ta cũng có thể ngồi trong căn phòng nhỏ xíu của mình nói chuyện được với ACE khắp nơi trên thế giới khi tham dự một buổi họp qua điện thoại viễn liên hay trên Paltalk, trên Yahoo Messenger v..v.. không phải chúng ta đã đem được cả vũ trụ, cả không gian bao la “nhốt” vào căn phòng của chúng ta rồi hay sao ? J J !!
Đó cũng là một cách hiểu “ Nương oai thần của Phật”
Rải rác khắp nơi quanh ta , còn biết bao nhiêu điều kỳ diệu : tiếng chim hót, tiếng suối reo, tiếng hải triều, tiếng lá cây , tiếng gió , bầu trời, trăng sao, mặt trời , cây cỏ v..v.. ? _Kỳ diệu là vì xuyên qua sự vắng lặng của các Pháp, chúng ta học được rất nhiều, phải không Em ? . Điếu này thì xưa nay không khác !
Mùa Phật Đản đã về, thương mến chúc Em một mùa Phật Đản an lạc và giải thoát .
Chị của Em,
X.
Kỳ này, Nhóm Áo Lam xin giới thiệu với ACE thư của 1 nữ Huynh Trưởng viết về GĐPT trong hơn nửa thế kỷ qua đã đổi mới như thế nào xuyên qua sinh hoạt, tu học của bản thân và tập thể .
XƯA và NAY
Em thương mến,
Chữ Em này là phải viết hoa chứ không phải em “thường”!:J J ! Ý chị muốn nói là người em này có thể là chị đã được hân hạnh quen hay chưa quen nhưng chắc chắn là người em cùng chung màu Lam trong huyết quản và cùng mang Hoa Sen Trắng.trong lòng. Đó có thể là những em Oanh Vũ, những em ngành Thiếu ngành Thanh, hay là những anh chị Huynh trưởng trẻ “mới ra lò” mà cũng có thể là những Anh Chị Huynh trưởng đã nhiều kinh nghiệm, nhiều vui buồn với GĐPT ở khắp nơi trên thế giới mà chị đã được gặp, đã quen biết, hay chưa làm quen được J J !! (và chị cũng không quên những huynh trưởng trẻ ở tại quê nhà , những huynh trưởng đã từng là em của chị nhưng bây giờ đã “vưọt qua mặt chị cái vù” vì năm ngoái đã được thọ Thập Thiện và Bồ Tát giới trong 1 Giới đàn lịch sử ! Chị thật ngưỡng mộ các em, không chỉ về tài mà còn về phứơc đức mà các em vượt xa chị nữa . Ý chết, chị đã đi xa đề quá rồi, xin trở lại nha! )
XƯA khi đến với các Trại huấn luyện A Dục, Lộc Uyển, chị phải kêu ACE trại sinh là “ Anh/ Chị” và xưng “em” , NAY không những trại sinh của các trại AD, LU mà cả trại sinh Huyền Trang nữa cũng chỉ bằng tuổi các con của chị ( không kể ngoại lệ) ! Đâu có gì lạ phải không Em ? Vì thời gian đã đi qua gần nửa thế kỷ rồi !
XƯA Huynh trưởng nào đi dự trại huấn luyện mà có con dại ( huynh truởng NỮ mà thôi!) thì đuợc coi là hiện tượng lạ, hiếm có , rất cảm động và đáng quí lắm ; NAY có nhiều nam huynh trưởng ở đây ( Hoa Kỳ) đi làm về phải giữ con, tối phải đi ngủ với con dại , đi sinh hoạt, đi trại …phải đem con đi theo , Em thấy có hay không và có cảm động không? Chắc Em ngạc nhiên sao chị lại biết đuọc là tối phải ngủ với con ?? _ Đó là vì ở đây (hải ngọai) ACE học Kinh với nhau qua điện thoại viễn liên , có hôm chị nghe tiếng trẻ con khóc , hỏi ra mới biết là mẹ cháu đi làm ca đêm nên bé thường phải ngủ với Ba ; như vậy XƯA người chinh phụ kể công mình thay chồng dạy dỗ con cái ( “dạy con đèn sách thiếp làm phụ thân”) còn NAY người nam huynh truởng GĐPT cũng “hằng đêm ngủ với con, thay vợ làm mẹ của nó” thật đáng phục phải không Em?
XƯA hồi các anh chị bằng tuổi chị ra truờng đại học vào nhũng năm 60, chưa biết dùng máy tính ( computer) NAY, con cháu của họ mới 4,5 tuổi đã biết chơi game hằng giờ trên computer! Còn biết tự mở máy ra xem phim hoạt hình nữa!! Tục ngữ ta nói thật đúng “ con hơn cha là nhà có phước” _thế hệ chúng ta thật là có phước!
XƯA chỗ nào sinh hoạt chỗ ấy, mỗi lần có trại họp bạn liên Tỉnh là coi như “biến cố vĩ đại” rồi, đến khi nghe có Trại họp bạn toàn quốc thì có cảm tưởng như là mình lên Tiên, sắp được bay lên một cõi Trời nào đó vậy ( mà đúng quá, chỉ là “mơ mộng” chứ đâu có thực hiện được vì GĐPT mình lúc đó cũng bị chế độ “chiếu tướng” đàn áp, đâu có cho phép !! cái này thì xưa và nay không khác !! J J !! ) NAY bất cứ ở đâu xảy ra chuyện gì thì tức khắc hay chậm lắm là ngày hôm sau trên Internet đã có đầy đủ hình ảnh, tin tức , chi tiết v.v.. về việc ấy , có khi người địa phương không biết hay có biết cũng không đầy đủ bằng !
XƯA Anh Chị Em huynh trưởng ở trong cùng một Tỉnh, rất ít có dịp gặp gỡ kể chuyện cho nhau nghe, ngoài những lần Trại mạc, Đại lễ, v..v.. NAY email hằng ngày (có thể nói hằng giờ) liên kết Huynh trưởng không chỉ trong 1 tỉnh, một nước mà huynh truởng GĐPT trên toàn thế giới cũng có thể liên lạc trao đổi thông tin tu học và sinh hoạt với nhau và những huynh truởng cả đời chưa cần ra khỏi nơi chôn nhau cắt rốn của mình cũng có thể gặp gỡ (qua Net) và trao đồi kinh nghiệm với anh chị em huynh truởng bốn phương mà không cần tốn tiền mua vé máy bay hay mất công đi xin giấy phép xuât ngoại!!
XƯA chỉ có GĐPT tại Huế với năm ba Đơn vị , NAY GĐPT riêng trong nuớc đã có cả triệu đoàn viên, và GĐPT nói chung thì đã lan rộng khắp bốn phuơng trời và GĐPT VN trên thế giới đã hình thành, đã hoạt động. Và , như một phép lạ, đã tổ chức thành công đại hội GĐPT VN trên thê giới tại Thái Lan hồi tháng 10 năm ngoái!! Chị thật vô cùng biết ơn những thành tựu của Khoa học cũng như những hy hiến, những gắng công âm thầm của các Anh Lớn của chúng ta đã tích cực yểm trợ việc sinh hoạt và tu học của ACE /GĐPT, đặc biệt là việc tổ chức Đại hội thành công .
Em thương mến,
Cuộc sống hôm nay cũng có những điều vi diệu không thể nghĩ bàn đó nha! Thật vậy, trong khi học Kinh, ACE mình thường được nghe thấy những phép lạ do sức thần thông của Chư Phật và chư Bồ tát biến hiện ra như bảo tháp từ dưói đất vọt lên, như những âm thanh vi diệu từ những quốc độ Phật trong muời phương mà ở đây hội Chúng đều nghe rõ, như 32 ngàn tòa sư tử cao lớn trang nghiêm đi vào thẳng căn phòng của ngài Duy ma Cật chỉ rộng bằng căn phòng ở của chúng ta v..v..XƯA người ta có thể không hiểu và không tin được nhưng ngày NAY ACE chúng ta có thể lý giải phần nào với sự phát minh của máy bay, tàu thủy và tàu ngầm, truyền hình, phi thuyền , computer v..v.. Với trí tuệ thế gian thôi, con người có thể chế tạo máy bay để giống như chim bay luợn trên không trung, chế tạo ra tàu ngầm để có thể lặn sâu xuống đáy biển như cá , chế tạo ra phi thuyền để thám hiểm không gian mở rộng hiểu biết của con người về vũ trụ v..v. ACE chúng ta tuy chưa đạt tới trình độ sáng chế đó nhưng có thể mua và sử dụng những dụng cụ đó để cải thiện đời sống của mình về cả vật chất lẫn tinh thần cũng giống như ngài Xá Lợi Phất nương oai thần của Phật mới có thể ngồi lên những toà sư tử cao lớn đó. Em còn nhớ không, khi tôn giả Xá Lợi Phất nói rằng không thể lên đuợc các toàn sư tử thì Duy Ma Cật bảo : “Thưa ngài Xá Lợi Phất, hãy đảnh lễ đức Như Lai Tu Di Đăng Vương thì sẽ lên ngồi đuợc”
Tương tự như vậy, ngày nay chúng ta có thể ngồi lên máy bay để bay ngang qua Thái Bình Dương, Đại Tây Dương, Ấn Độ dương …để đi đến những đất nước xa lạ mà ngày xưa chúng ta chỉ mới thấy trên bản đồ thế giới ; chúng ta không cần biết chế tạo máy bay, không cần biết lái máy bay mà chỉ cần đến phi trường bước lên máy bay mà thôi!! J J !! Chúng ta cũng có thể ngồi trong căn phòng nhỏ xíu của mình nói chuyện được với ACE khắp nơi trên thế giới khi tham dự một buổi họp qua điện thoại viễn liên hay trên Paltalk, trên Yahoo Messenger v..v.. không phải chúng ta đã đem được cả vũ trụ, cả không gian bao la “nhốt” vào căn phòng của chúng ta rồi hay sao ? J J !!
Đó cũng là một cách hiểu “ Nương oai thần của Phật”
Rải rác khắp nơi quanh ta , còn biết bao nhiêu điều kỳ diệu : tiếng chim hót, tiếng suối reo, tiếng hải triều, tiếng lá cây , tiếng gió , bầu trời, trăng sao, mặt trời , cây cỏ v..v.. ? _Kỳ diệu là vì xuyên qua sự vắng lặng của các Pháp, chúng ta học được rất nhiều, phải không Em ? . Điếu này thì xưa nay không khác !
Mùa Phật Đản đã về, thương mến chúc Em một mùa Phật Đản an lạc và giải thoát .
Chị của Em,
X.
24/6/09
23/6/09
21/6/09
Phật Pháp Thứ Năm 21/6/09
Posted by Unknown on 15:40
Thưa Anh Chị Em Áo Lam,
Để thay đổi không khí, hôm nay Nhóm Áo Lam xin giới thiệu với ACE một trích đoạn trong cuốn tự truyện “Dấu Chân Trong Tuyết”của Đại Sư Thánh Nghiêm_ Trần Ngọc Bảo dịch_ kể lại cuộc đời truyền bá Thiền Trung Hoa của Ngài ở phương Tây _ đây là đoạn kể lại ngài đã đến New York, USA và học cách sống “không nhà” như thế nào .
Thân kính chúc ACE có đựoc nhiều bài học quí giá về việc tự rèn luyện tâm Xả cho bản thân _ điều mà ACE chúng ta vừa bàn đến tuần trước.
Trân trọng,
Nhóm Áo Lam
Du Tăng
Sau khi tôi từ nhiệm chức vụ Viện Chủ ở Đài Loan, Tiến sĩ C.T. Shen (đồng sáng lập Hội Phật Giáo Hoa Kỳ) đưa tôi trở lại New York để truyền bá giáo pháp ở đây. Tuy nhiên trong chuyến trở về này tôi không trở lại chức vụ hồi trước. Ở Tu viện Đại Giác Ngộ không còn phòng cho tôi vì có các sư cô ở rồi. Tôi tạm trú ở vila của ông Shen, gọi là Nhà Bồ Đề ở Long Island , và đi đi về về thành phố. Nhưng tôi muốn ra đi vì ở như thế là quá cách xa mấy người học trò của tôi. Ông Shen nói, “Nếu thầy ra ngoài thì con không thể nào săn sóc thầy cho tốt được.” Tôi nói, “Không sao, không sao, ta sẽ sống lang thang cũng được.”
Tôi không có tiền thuê nhà cho nên tôi ngủ trước các nhà thờ hoặc trong các công viên. Tôi học cách sống như thế từ ba người học trò có kinh nghiệm sống trên đường phố. Họ dạy cho tôi cách tìm trái cây và bánh mì người ta vứt đi sau các cửa hàng bán thức ăn chế biến sẵn và chợ thực phẩm. Họ chỉ cho tôi cách thức để kiếm chút ít tiền bằng cách làm những việc lặt vặt như quét tước các cửa hàng hay trông nom quầy bán bánh kẹo. Tôi học cách gửi đồ đạc trong ngăn tủ ở nhà Ga Trung Tâm và giặt áo quần ở một máy giặt tự phục vụ. Các học trò chỉ cho tôi những quán bán thức ăn nhanh mở cửa suốt 24 giờ, và họ bảo tôi có thể nghỉ qua đêm ở đó bằng cách ngồi uống cà-phê.
Tôi lang thang khắp thành phố, trở thành một du tăng, trong bộ đồ cũ kỹ, ngủ trước các bậc thềm nhà, gật đầu chào những người vô gia cư nghỉ qua đêm trong quán cà-phê, lục lọi thùng rác để kiếm trái cây và rau thừa. Tôi đang ở độ tuổi năm mươi, không còn trẻ trung gì, nhưng có ánh sáng rọi chiếu trong tôi, đó là hạnh nguyện đem giáo pháp đến phương Tây. Ngoài việc đó ra thì không có gì quan trọng nữa. Những bài học Dongchu đã dạy tôi rằng chẳng có gì khác biệt dù là ngủ trong một căn phòng lớn hay trong phòng nhỏ hay trong hành lang của một nhà thờ.
Một số người có thể thương hại tôi, nhưng tôi không cảm thấy thương hại cho mình. Tôi không cảm thấy mình là người kém may mắn. Một số khác thì sợ và lo là tôi sẽ xin tiền hay nhờ cậy giúp đỡ. Tôi quyết định không gọi cho ai mặc dù nếu có ai tình nguyện giúp đỡ thì tôi cũng nhận. Đôi khi tôi cũng nghỉ đêm ở nhà Phật tử. Đại Đức Haolin mời tôi đến ở tu viện của thầy ở Chinatown . Nhưng tôi không muốn ở lâu vì tôi không biết có đền đáp ơn huệ của thầy ấy được không. Tôi thích sống lang thang hơn.
Có thể các bạn cho rằng đó là một thái độ kỳ cục vì một người bạn đồng tu như thầy lại để cho tôi rời tu viện để sống trên đường phố. Nhưng thật tình chỗ ở của thầy Haolim quá chật và thầy cũng không có được cúng dường gì nhiều. Nếu tôi ở đó sẽ là một gánh nặng cho thầy. Nếu thầy ấy có một chỗ ở rộng rãi và cuộc sống đầy đủ hơn thì tôi cũng không ngại ở lại.
Tôi nghĩ sống trên đường phố cũng là một điều tốt vì nó dạy cho tôi không nhờ cậy ai và tự tìm chỗ để truyền bá giáo pháp. Các vị Bồ tát có truyền thống đi vào những nơi gian khổ để hoằng hóa. Đức Phật Thích Ca cũng dạy rằng là một hành giả, một vị Bồ Tát không tìm cầu hạnh phúc và an toàn cho bản thân mà chỉ đem lại hạnh phúc cho chúng sinh. Ở Ấn Độ, các tu sĩ phải du hành qua những vùng không có Phật giáo và gặp sự chống đối. Khi họ đến Trung Quốc thì Lão giáo và Không giáo giữ địa vị thống trị, và các nho sĩ muốn xua đuổi các tín đồ, nhất là tu sĩ đạo Phật. Đức Phật Thích Ca dạy rằng nếu chúng ta vượt qua khó khăn thì chúng ta sẽ đem lại niềm hứng khởi cho người khác và ảnh hưởng tốt đến tâm trí họ. Người bình thường cầu mong cho cuộc đời êm trôi, không có rắc rối. Nhưng hành giả đạo Phật có thái độ khác. Họ sẵn sàng chấp nhận khó khăn khi họ làm việc để phục vụ chúng sinh.
Làm thế nào để chúng ta vượt qua gian khổ? Đại Sư Mã Tổ dạy rằng cần phải có tâm xả. Điều này có nghĩa là luôn luôn duy trì sự bình tâm, không để cảm xúc chi phối. Khi thành công bạn không nghĩ rằng do chính mình tạo ra. Bạn cũng không phấn khích hay tự hào. Thành công hay không là do nhiều người và hoàn cảnh. Nếu bạn gắng sức làm gì đó mà thấy có quá nhiều trở ngại thì có thể ngưng. Trong trường hợp đó, bạn cũng không cần phải thất vọng. Điều kiện chưa chin muồi cho việc ấy. Có thể tình hình sẽ thay đổi, có thể không. Việc ấy không phải là sự thất bại của bạn. Thất vọng chỉ mang lại khổ đau.
Giữ sự bình tâm không phải là thụ động hay không làm gì. Bạn cũng cần phải hoàn thành các nhiệm vụ của mình. Đại sư Hư Vân nói, “Dù việc hoằng truyền giáo pháp cũng giống như rắc hoa lên trời, chúng ta cũng nên làm không nghỉ. Mặc dầu những nơi tu tập (như tu viện, trung tâm tu tập) cũng giống như bóng trăng trong nước (hư ảo và vô thường) chúng ta cũng cứ xây đắp ở bất cứ nơi nào mình đi tới.” Điều này có nghĩa là những việc ấy dù cuối cùng cũng là hư ảo, chúng ta cũng cần phải làm. Chúng sinh cũng là hư ảo, nhưng chúng ta cũng nên cứu độ họ. Nơi tu tập cũng là giả tạm như bóng trăng trong nước, chúng ta vẫn xây tu viện để có nơi cứu độ chúng sinh. Đây là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta phải cố gắng hết sức để hoàn thành, mà không dính mắc vào sự thành công hay thất bại.
Các thiền sư áp dụng tâm xả trong mọi lúc của cuộc sống. Nếu không thì họ không phải là thiền sư. Trong thời gian sống lang thang tôi luôn giữ tâm xả. Tôi không nghĩ rằng tôi là một kẻ không nhà. Tôi nhớ tới Đại Sư Hám Sơn [1546-1623] sống trên núi Thiên Thai. Ngài lấy bầu trời làm mái nhà, đất làm giường, mây làm chăn, đá làm gối, suối làm bồn tắm. Có rau ngài ăn rau, có cơm ăn cơm, không có thì ăn lá cây và rễ củ. Lòng ngài thanh thản và ngài thốt ra những vần thơ đẹp như sau:
Bên vách núi một mình ta sống,
Mây trắng suốt ngày bay cuồn cuộn,
Chòi tranh tia nắng chiếu xuyên mờ
Tâm tịch tịnh vắng bặt lặng yên
Trong mơ màng ta vượt hoàng môn
Tâm quay về lúc băng qua cầu đá
Mọi gánh nặng đời thõng tay buông xuống
Bát treo trên cành kêu lách cách lanh canh.
Khi ta không có gì ta được tự do. Khi ta sở hữu một vật gì ta bị ràng buộc với nó. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi không hề cảm thấy rằng tôi không có tương lai. Quả thật tôi thấy tương lai rất giàu có vì tôi có học trò. Tôi còn có công việc để làm. Tôi chỉ không biết rằng tối nay ngủ ở đâu. Nhưng tôi biết rằng tôi khá giả hơn những người vô gia cư, những người thật sự không có gì và không có tương lai.Và tôi biết rằng tôi sẽ không lang thang mãi mãi.
Cuộc đời của tôi bây giờ đã khác. Tôi đã gặp những nhà lãnh đạo của thế giới và thuyết pháp ở Đại Sảnh Hội Nghị Hoa Kỳ. Trong số đệ tử của tôi có những viên chức cấp cao Đài Loan. Có khi tôi được đưa rước bằng đoàn xe công vụ như VIP ở Trung Hoa lục địa và ở Thái Lan. Tôi được các Phật tử tôn kính. Họ cho rằng nếu không cư xử với tôi thế này thế nọ thì không đúng, nhưng đối với tôi chẳng có gì quan trọng dù người ta đối xử thế này hay thế khác. Ngày nay tôi có tiếng tăm nhưng ngày mai khi tôi không còn làm công việc tôi đang làm thì tôi cũng đi vào cõi lãng quên. Có bao nhiêu người có tên trong lịch sử rồi? Tiếng tăm, cũng giống như tài sản và quyền thế cũng chỉ là ảo ảnh. Thế cho nên tâm xả luôn cần trong mọi hoàn cảnh.
Có một câu ngạn ngữ Trung Hoa như thế này,” Sau khi trải qua giàu sang và quyền lực rất khó trở về cuộc sống nghèo nàn.” Điều này đúng nếu người ta không có tâm xả. Nếu bạn duy trì được sự bình tâm thì dù hoàn cảnh thế nào chăng nữa bạn cũng được tự do.
Trần Ngọc Bảo dịch bài The Wanderer từ tạp chí Tricycle số mùa đông 2008.
Để thay đổi không khí, hôm nay Nhóm Áo Lam xin giới thiệu với ACE một trích đoạn trong cuốn tự truyện “Dấu Chân Trong Tuyết”của Đại Sư Thánh Nghiêm_ Trần Ngọc Bảo dịch_ kể lại cuộc đời truyền bá Thiền Trung Hoa của Ngài ở phương Tây _ đây là đoạn kể lại ngài đã đến New York, USA và học cách sống “không nhà” như thế nào .
Thân kính chúc ACE có đựoc nhiều bài học quí giá về việc tự rèn luyện tâm Xả cho bản thân _ điều mà ACE chúng ta vừa bàn đến tuần trước.
Trân trọng,
Nhóm Áo Lam
Du Tăng
Sau khi tôi từ nhiệm chức vụ Viện Chủ ở Đài Loan, Tiến sĩ C.T. Shen (đồng sáng lập Hội Phật Giáo Hoa Kỳ) đưa tôi trở lại New York để truyền bá giáo pháp ở đây. Tuy nhiên trong chuyến trở về này tôi không trở lại chức vụ hồi trước. Ở Tu viện Đại Giác Ngộ không còn phòng cho tôi vì có các sư cô ở rồi. Tôi tạm trú ở vila của ông Shen, gọi là Nhà Bồ Đề ở Long Island , và đi đi về về thành phố. Nhưng tôi muốn ra đi vì ở như thế là quá cách xa mấy người học trò của tôi. Ông Shen nói, “Nếu thầy ra ngoài thì con không thể nào săn sóc thầy cho tốt được.” Tôi nói, “Không sao, không sao, ta sẽ sống lang thang cũng được.”
Tôi không có tiền thuê nhà cho nên tôi ngủ trước các nhà thờ hoặc trong các công viên. Tôi học cách sống như thế từ ba người học trò có kinh nghiệm sống trên đường phố. Họ dạy cho tôi cách tìm trái cây và bánh mì người ta vứt đi sau các cửa hàng bán thức ăn chế biến sẵn và chợ thực phẩm. Họ chỉ cho tôi cách thức để kiếm chút ít tiền bằng cách làm những việc lặt vặt như quét tước các cửa hàng hay trông nom quầy bán bánh kẹo. Tôi học cách gửi đồ đạc trong ngăn tủ ở nhà Ga Trung Tâm và giặt áo quần ở một máy giặt tự phục vụ. Các học trò chỉ cho tôi những quán bán thức ăn nhanh mở cửa suốt 24 giờ, và họ bảo tôi có thể nghỉ qua đêm ở đó bằng cách ngồi uống cà-phê.
Tôi lang thang khắp thành phố, trở thành một du tăng, trong bộ đồ cũ kỹ, ngủ trước các bậc thềm nhà, gật đầu chào những người vô gia cư nghỉ qua đêm trong quán cà-phê, lục lọi thùng rác để kiếm trái cây và rau thừa. Tôi đang ở độ tuổi năm mươi, không còn trẻ trung gì, nhưng có ánh sáng rọi chiếu trong tôi, đó là hạnh nguyện đem giáo pháp đến phương Tây. Ngoài việc đó ra thì không có gì quan trọng nữa. Những bài học Dongchu đã dạy tôi rằng chẳng có gì khác biệt dù là ngủ trong một căn phòng lớn hay trong phòng nhỏ hay trong hành lang của một nhà thờ.
Một số người có thể thương hại tôi, nhưng tôi không cảm thấy thương hại cho mình. Tôi không cảm thấy mình là người kém may mắn. Một số khác thì sợ và lo là tôi sẽ xin tiền hay nhờ cậy giúp đỡ. Tôi quyết định không gọi cho ai mặc dù nếu có ai tình nguyện giúp đỡ thì tôi cũng nhận. Đôi khi tôi cũng nghỉ đêm ở nhà Phật tử. Đại Đức Haolin mời tôi đến ở tu viện của thầy ở Chinatown . Nhưng tôi không muốn ở lâu vì tôi không biết có đền đáp ơn huệ của thầy ấy được không. Tôi thích sống lang thang hơn.
Có thể các bạn cho rằng đó là một thái độ kỳ cục vì một người bạn đồng tu như thầy lại để cho tôi rời tu viện để sống trên đường phố. Nhưng thật tình chỗ ở của thầy Haolim quá chật và thầy cũng không có được cúng dường gì nhiều. Nếu tôi ở đó sẽ là một gánh nặng cho thầy. Nếu thầy ấy có một chỗ ở rộng rãi và cuộc sống đầy đủ hơn thì tôi cũng không ngại ở lại.
Tôi nghĩ sống trên đường phố cũng là một điều tốt vì nó dạy cho tôi không nhờ cậy ai và tự tìm chỗ để truyền bá giáo pháp. Các vị Bồ tát có truyền thống đi vào những nơi gian khổ để hoằng hóa. Đức Phật Thích Ca cũng dạy rằng là một hành giả, một vị Bồ Tát không tìm cầu hạnh phúc và an toàn cho bản thân mà chỉ đem lại hạnh phúc cho chúng sinh. Ở Ấn Độ, các tu sĩ phải du hành qua những vùng không có Phật giáo và gặp sự chống đối. Khi họ đến Trung Quốc thì Lão giáo và Không giáo giữ địa vị thống trị, và các nho sĩ muốn xua đuổi các tín đồ, nhất là tu sĩ đạo Phật. Đức Phật Thích Ca dạy rằng nếu chúng ta vượt qua khó khăn thì chúng ta sẽ đem lại niềm hứng khởi cho người khác và ảnh hưởng tốt đến tâm trí họ. Người bình thường cầu mong cho cuộc đời êm trôi, không có rắc rối. Nhưng hành giả đạo Phật có thái độ khác. Họ sẵn sàng chấp nhận khó khăn khi họ làm việc để phục vụ chúng sinh.
Làm thế nào để chúng ta vượt qua gian khổ? Đại Sư Mã Tổ dạy rằng cần phải có tâm xả. Điều này có nghĩa là luôn luôn duy trì sự bình tâm, không để cảm xúc chi phối. Khi thành công bạn không nghĩ rằng do chính mình tạo ra. Bạn cũng không phấn khích hay tự hào. Thành công hay không là do nhiều người và hoàn cảnh. Nếu bạn gắng sức làm gì đó mà thấy có quá nhiều trở ngại thì có thể ngưng. Trong trường hợp đó, bạn cũng không cần phải thất vọng. Điều kiện chưa chin muồi cho việc ấy. Có thể tình hình sẽ thay đổi, có thể không. Việc ấy không phải là sự thất bại của bạn. Thất vọng chỉ mang lại khổ đau.
Giữ sự bình tâm không phải là thụ động hay không làm gì. Bạn cũng cần phải hoàn thành các nhiệm vụ của mình. Đại sư Hư Vân nói, “Dù việc hoằng truyền giáo pháp cũng giống như rắc hoa lên trời, chúng ta cũng nên làm không nghỉ. Mặc dầu những nơi tu tập (như tu viện, trung tâm tu tập) cũng giống như bóng trăng trong nước (hư ảo và vô thường) chúng ta cũng cứ xây đắp ở bất cứ nơi nào mình đi tới.” Điều này có nghĩa là những việc ấy dù cuối cùng cũng là hư ảo, chúng ta cũng cần phải làm. Chúng sinh cũng là hư ảo, nhưng chúng ta cũng nên cứu độ họ. Nơi tu tập cũng là giả tạm như bóng trăng trong nước, chúng ta vẫn xây tu viện để có nơi cứu độ chúng sinh. Đây là nhiệm vụ của chúng ta. Chúng ta phải cố gắng hết sức để hoàn thành, mà không dính mắc vào sự thành công hay thất bại.
Các thiền sư áp dụng tâm xả trong mọi lúc của cuộc sống. Nếu không thì họ không phải là thiền sư. Trong thời gian sống lang thang tôi luôn giữ tâm xả. Tôi không nghĩ rằng tôi là một kẻ không nhà. Tôi nhớ tới Đại Sư Hám Sơn [1546-1623] sống trên núi Thiên Thai. Ngài lấy bầu trời làm mái nhà, đất làm giường, mây làm chăn, đá làm gối, suối làm bồn tắm. Có rau ngài ăn rau, có cơm ăn cơm, không có thì ăn lá cây và rễ củ. Lòng ngài thanh thản và ngài thốt ra những vần thơ đẹp như sau:
Bên vách núi một mình ta sống,
Mây trắng suốt ngày bay cuồn cuộn,
Chòi tranh tia nắng chiếu xuyên mờ
Tâm tịch tịnh vắng bặt lặng yên
Trong mơ màng ta vượt hoàng môn
Tâm quay về lúc băng qua cầu đá
Mọi gánh nặng đời thõng tay buông xuống
Bát treo trên cành kêu lách cách lanh canh.
Khi ta không có gì ta được tự do. Khi ta sở hữu một vật gì ta bị ràng buộc với nó. Tôi cảm thấy hạnh phúc. Tôi không hề cảm thấy rằng tôi không có tương lai. Quả thật tôi thấy tương lai rất giàu có vì tôi có học trò. Tôi còn có công việc để làm. Tôi chỉ không biết rằng tối nay ngủ ở đâu. Nhưng tôi biết rằng tôi khá giả hơn những người vô gia cư, những người thật sự không có gì và không có tương lai.Và tôi biết rằng tôi sẽ không lang thang mãi mãi.
Cuộc đời của tôi bây giờ đã khác. Tôi đã gặp những nhà lãnh đạo của thế giới và thuyết pháp ở Đại Sảnh Hội Nghị Hoa Kỳ. Trong số đệ tử của tôi có những viên chức cấp cao Đài Loan. Có khi tôi được đưa rước bằng đoàn xe công vụ như VIP ở Trung Hoa lục địa và ở Thái Lan. Tôi được các Phật tử tôn kính. Họ cho rằng nếu không cư xử với tôi thế này thế nọ thì không đúng, nhưng đối với tôi chẳng có gì quan trọng dù người ta đối xử thế này hay thế khác. Ngày nay tôi có tiếng tăm nhưng ngày mai khi tôi không còn làm công việc tôi đang làm thì tôi cũng đi vào cõi lãng quên. Có bao nhiêu người có tên trong lịch sử rồi? Tiếng tăm, cũng giống như tài sản và quyền thế cũng chỉ là ảo ảnh. Thế cho nên tâm xả luôn cần trong mọi hoàn cảnh.
Có một câu ngạn ngữ Trung Hoa như thế này,” Sau khi trải qua giàu sang và quyền lực rất khó trở về cuộc sống nghèo nàn.” Điều này đúng nếu người ta không có tâm xả. Nếu bạn duy trì được sự bình tâm thì dù hoàn cảnh thế nào chăng nữa bạn cũng được tự do.
Trần Ngọc Bảo dịch bài The Wanderer từ tạp chí Tricycle số mùa đông 2008.
10/6/09
Cảm Nghĩ Đại Lễ Phật Đản lần thứ 2632
Posted by Unknown on 21:28
Ngày Lễ Phật Đản lại trở về, mọi người Phật Tử đều hân hoan kính mừng đại Lễ Phật Đản Vesak.Cách đây 2632 năm trước Thái Tử Tất Đạt Đa một con người hoàn toàn bằng xương bằng thịt đã thị hiện ở cỏi ta bà nơi xứ Ấn Độ thành Ca tỳ La Vệ, Ngài đã đi tìm chân lý Đạo giải thoát bằng nghị lực của cái Dũng,Bi và Trí vượt qua bao gian nan của 6 năm khổ hạnh và 49 ngày thiền định nơi gốc cây Bồ Đề. Ngài đã vượt thắng lấy chính mình, vượt thắng nội ma và ngoại chướng để đạt Chánh quả của Chánh Đẳng Chánh Giác. Ngày nay người Phật Tử và anh chị em GĐPTVN đã noi theo giáo lý của Đức Thế Tôn, đi theo con đường Bồ Tát Đạo phụng sự chúng sanh chính là phụng sự đàn em của thế hệ mai hậu, giáo dục thế hệ mầm non tưong lai,thanh thiếu niên thành những Phật tử chân chánh cho Đạo và Đời được đẹp thơm. Tôi nhớ lại Phật Đản đầu tiên khi tôi vào tham gia GĐPT như con nai vàng ngơ ngác,lúc đó tôi thật bở ngở không hiểu biết ngày trọng đại của Phật Giáo,và rồi từ cái ngơ ngác ngỡ ngàng tôi đã đi vào con đường hoa sen trắng bằng đôi chân chập chững được các anh chị Trưởng, các bạn đồng hành đã dẫn dắt tôi hiểu biết về Đạo Phật về kiến thức GĐPT,một Gia Đình tình lam thắm thiết có anh có chị và có em vui sum vầy.Dòng máu Lam đó đã và đang chảy trong tôi và nó sẽ không bao giờ ngừng cho đến khi nằm xuống.Dòng máu Lam của anh chị em GĐPT cũng đang tiếp tục chảy hoà quyện vào đời. Mùa Phật Đản năm nay tôi xin nguyện cho Phật Giáo được trường tồn,tham sân si của con người sẽ giảm bớt đi. Nguyện cho Tổ Chức GĐPTVN dù gặp đường đi khó, dù gặp nhiều thác ghềnh, anh chị em áo lam vẫn chung lòng phụng sự cho lý tưởng màu lam ,cho thế hệ mai sau.Dù gặp nhiều sóng gió anh chị em vẫn chiến thắng được mình, vượt qua nội ma ngoại chướng để đi tiếp con đường Lam bằng Bi Trí Dũng, châm ngôn của GĐPT mà Đức Phật năm xưa đã dẫn đường,soi lối.
Mùa Phật Đản lần thứ 2632
Mùa Phật Đản lần thứ 2632
5/6/09
Dấu Chân Sen Trắng
Posted by Unknown on 09:33
Vậy là đã 14 năm Nó làm Huynh Truởng, cũng nhanh thật đó. Mới ngày nào Nó không chịu đi học Trại Huấn Luyện Huynh Truởng Lộc Uyển, cứ một mực ở lại làm Đội Truởng Đội Sen Vàng GĐPT Đức Phương. Anh Liên Đoàn Truởng và các anh chị Truởng trong Gia Đinh cứ hối thúc Nó đi Trại cho bằng đuợc.
Thế là Nó chịu đi, rồi cái gian nan của nghề Truởng đã gánh trên vai Nó. Biết bao nhiêu thị phi, biết bao nhiêu sóng gió của Huynh Truởng đã cho Nó niếm mùi đắng cay, vui buồn của Nghề Truởng.
Nhớ lại những ngày đầu đi Trại Lộc Uyển, Nó đã học hỏi rất nhiều điều, cái sự chịu đựng “khắc khổ- lục hòa” của Trại Lộc Uyển lúc xua cách đây 14 năm mang nhiều dấu ấn khó phai nhòa trong Nó. Đó là Trại Huấn Luyện đầu tiên của Nghề Truởng cũng là Trại huấn luyện cuối cùng của Nó tại Việt Nam, bởi qua năm sau đó Nó đã theo gia đình định cư tại Hoa Kỳ.
Những ngày mới đến Hoa Kỳ, nó cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ giữa xứ lạ quê nguời. Lúc đó Nó nhớ Quê Hương Việt Nam quá, Nó nhớ các anh chị Huynh Truởng, những bạn đồng trang lứa và các em đoàn sinh của Gia Đinh Đức Phương quá. Ôi chao Nó nhớ đến chi lạ!, cái cảm giác thèm đuợc sinh hoạt tại quê hương của Nó dâng cao mỗi ngày. Và rồi Nó cũng tìm đến một Đơn Vị GĐPT gần nhà để sinh hoạt. Lại một lần nữa Nó lại lạc lỏng với cái lối sinh hoạt không giống như ở VN, tuy cũng mặc áo màu lam, đeo huy hiệu hoa sen trắng. Cũng tu học bậc ngành Oanh ,ngành Thiếu nhưng cái khác là cái không khí, cái Tình Lam ở đây duờng như không gắn bó,không sâu đậm như ở Đức Phương mà Nó đã sinh hoạt. Các em đoàn sinh nói tiếng Mỹ nhiều hơn tiếng Việt, các em Oanh Vũ thì nói với nhau bằng Anh ngữ, chỉ khi gặp các anh chị Truởng các em mới nói tiếng Việt như nguời Mỹ học tiếng Việt, mặc dù ở đây có lớp Việt Ngữ huớng dẫn các em không quên nguồn gốc tiếng mẹ đẻ.
Rồi thời gian cũng làm cho Nó quen dần với cuộc sống nơi xứ nguời, và thích nghi dần sinh hoạt tại Hoa Kỳ. Nó làm Đoàn Phó, Đoàn Truởng Đoàn Thiếu Nam và Oanh Vũ Nam,rồi làm Thư Ký Gia Đình của đơn vị Anôma và Thiện Tâm. Nó đã thọ cấp Tập vào năm 1998 khi Nó tròn 23 tuổi. Vậy là từ ngày Nó thọ cấp Tập cho đến nay đã 10 năm rồi, biết bao dấu chân sen trắng đã tiếp nối thế hệ các anh chị đi truớc. Nó cũng đã theo dấu chân Sen Trắng của Cha anh năm xua đem “lý tuởng chỉ huớng cho thuyền đời và nở hoa trong cuộc sống”.
Với 3 năm từ Trại Lộc Uyển đến trại A Dục rồi hơn 9 năm trau dồi lam sử, Nó đã đi Trại Huấn Luyện Huynh Truởng cấp II Huyền Trang vào năm 2006. Hơn 14 năm gắn bó với nghề Truởng Nó đa tham gia biết bao nhiêu những Trại lớn nhỏ trại hè,trại họp bạn, trại huấn luyện…Nhưng có lẻ trại Dũng và trại huấn luyện Lộc Uyển của Gia Định năm xua đã cho Nó có nhiều kỹ niệm đáng nhớ nhất..
14 năm trôi qua, có lúc Nó vui với đàn em thân yêu, có khi Nó buồn cho công việc Phật Sự chưa hoàn thành, Gia Đình đi xuống. Rồi tinh thần Nó có lúc hoang mang qua những biến động của Gia Đinh Phật Tử từ trong nuớc cho đến Hoa Kỳ. Cuộc sống hoàn cảnh khó khăn của đời thuờng có lúc làm cho Nó tạm gác cái áo lam mà Nó sinh hoạt hàng tuần. Khi cuộc sống ổn định Nó lại trở lại với chiếc áo màu lam. Có lẻ trong đời Nó không bao giờ bỏ đuợc chiếc áo màu lam mà Nó đã và đang mặc cùng với huy hiệu hoa sen trắng, bảng tên, cấp bậc, chiếc nón Tứ Ân và cái còi không thể thiếu khi Nó đi họp Đoàn.
Dấu chân Sen Trắng ngày nay đã có khắp các nẻo đuờng Việt Nam và khắp nơi có nguời Việt cư ngụ tại Hải Ngoại. Những ai đã một lần khoác chiếc áo màu lam đi trên dấu chân Sen Trắng đều không thể nào quên đuợc hơi ấm của Tình Lam.
Mùa Phật Đản PL 2552
Quảng Thọ
Thế là Nó chịu đi, rồi cái gian nan của nghề Truởng đã gánh trên vai Nó. Biết bao nhiêu thị phi, biết bao nhiêu sóng gió của Huynh Truởng đã cho Nó niếm mùi đắng cay, vui buồn của Nghề Truởng.
Nhớ lại những ngày đầu đi Trại Lộc Uyển, Nó đã học hỏi rất nhiều điều, cái sự chịu đựng “khắc khổ- lục hòa” của Trại Lộc Uyển lúc xua cách đây 14 năm mang nhiều dấu ấn khó phai nhòa trong Nó. Đó là Trại Huấn Luyện đầu tiên của Nghề Truởng cũng là Trại huấn luyện cuối cùng của Nó tại Việt Nam, bởi qua năm sau đó Nó đã theo gia đình định cư tại Hoa Kỳ.
Những ngày mới đến Hoa Kỳ, nó cảm thấy lạc lỏng, bơ vơ giữa xứ lạ quê nguời. Lúc đó Nó nhớ Quê Hương Việt Nam quá, Nó nhớ các anh chị Huynh Truởng, những bạn đồng trang lứa và các em đoàn sinh của Gia Đinh Đức Phương quá. Ôi chao Nó nhớ đến chi lạ!, cái cảm giác thèm đuợc sinh hoạt tại quê hương của Nó dâng cao mỗi ngày. Và rồi Nó cũng tìm đến một Đơn Vị GĐPT gần nhà để sinh hoạt. Lại một lần nữa Nó lại lạc lỏng với cái lối sinh hoạt không giống như ở VN, tuy cũng mặc áo màu lam, đeo huy hiệu hoa sen trắng. Cũng tu học bậc ngành Oanh ,ngành Thiếu nhưng cái khác là cái không khí, cái Tình Lam ở đây duờng như không gắn bó,không sâu đậm như ở Đức Phương mà Nó đã sinh hoạt. Các em đoàn sinh nói tiếng Mỹ nhiều hơn tiếng Việt, các em Oanh Vũ thì nói với nhau bằng Anh ngữ, chỉ khi gặp các anh chị Truởng các em mới nói tiếng Việt như nguời Mỹ học tiếng Việt, mặc dù ở đây có lớp Việt Ngữ huớng dẫn các em không quên nguồn gốc tiếng mẹ đẻ.
Rồi thời gian cũng làm cho Nó quen dần với cuộc sống nơi xứ nguời, và thích nghi dần sinh hoạt tại Hoa Kỳ. Nó làm Đoàn Phó, Đoàn Truởng Đoàn Thiếu Nam và Oanh Vũ Nam,rồi làm Thư Ký Gia Đình của đơn vị Anôma và Thiện Tâm. Nó đã thọ cấp Tập vào năm 1998 khi Nó tròn 23 tuổi. Vậy là từ ngày Nó thọ cấp Tập cho đến nay đã 10 năm rồi, biết bao dấu chân sen trắng đã tiếp nối thế hệ các anh chị đi truớc. Nó cũng đã theo dấu chân Sen Trắng của Cha anh năm xua đem “lý tuởng chỉ huớng cho thuyền đời và nở hoa trong cuộc sống”.
Với 3 năm từ Trại Lộc Uyển đến trại A Dục rồi hơn 9 năm trau dồi lam sử, Nó đã đi Trại Huấn Luyện Huynh Truởng cấp II Huyền Trang vào năm 2006. Hơn 14 năm gắn bó với nghề Truởng Nó đa tham gia biết bao nhiêu những Trại lớn nhỏ trại hè,trại họp bạn, trại huấn luyện…Nhưng có lẻ trại Dũng và trại huấn luyện Lộc Uyển của Gia Định năm xua đã cho Nó có nhiều kỹ niệm đáng nhớ nhất..
14 năm trôi qua, có lúc Nó vui với đàn em thân yêu, có khi Nó buồn cho công việc Phật Sự chưa hoàn thành, Gia Đình đi xuống. Rồi tinh thần Nó có lúc hoang mang qua những biến động của Gia Đinh Phật Tử từ trong nuớc cho đến Hoa Kỳ. Cuộc sống hoàn cảnh khó khăn của đời thuờng có lúc làm cho Nó tạm gác cái áo lam mà Nó sinh hoạt hàng tuần. Khi cuộc sống ổn định Nó lại trở lại với chiếc áo màu lam. Có lẻ trong đời Nó không bao giờ bỏ đuợc chiếc áo màu lam mà Nó đã và đang mặc cùng với huy hiệu hoa sen trắng, bảng tên, cấp bậc, chiếc nón Tứ Ân và cái còi không thể thiếu khi Nó đi họp Đoàn.
Dấu chân Sen Trắng ngày nay đã có khắp các nẻo đuờng Việt Nam và khắp nơi có nguời Việt cư ngụ tại Hải Ngoại. Những ai đã một lần khoác chiếc áo màu lam đi trên dấu chân Sen Trắng đều không thể nào quên đuợc hơi ấm của Tình Lam.
Mùa Phật Đản PL 2552
Quảng Thọ
Giới Thiệu Blog Tình Lam
Nơi đây giao lưu kết nối anh chị em áo lam khắp mọi nơi.
Nơi cảm nhận những cảm xúc vui buồn của dòng máu Lam.
Nơi mang đến những nét đẹp của tình lam, cùng đồng hành sát cánh với anh chị em áo lam Quốc Nội & Hải Ngoại.
Tình Lam mong càng ngày phong phú hơn với các bài viết sưu khảo từ các nơi.
Xin hãy cùng chung tay chia sẻ với Tình Lam cho vòng tay thân ái luôn mãi kết chặt tình lam.
"Mỗi người là một cành hoa bay về đây góp gió
Làm thành vườn hoa,vườn hoa Tình Lam chúng mình"
Tình Lam rộng khắp bốn phương
Kết tình huynh đệ thân thương một nhà