2/7/14
Câu Chuyện Dưới Cờ 29/6/2014
Posted by Unknown on 08:07
“Lấy nhẫn nhục
làm sức mạnh để thắng hung hăng sân hận” không phải là chuyện lạ vì ngày xưa,
cách đây hơn hai ngàn năm trăm năm (2500 +) đức Thế Tôn đã từng thực hành _và
đó là nguyên nhân đức Phật nói bài kệ thứ 399. Nói thì dễ nhưng thực hành nhẫn
nhục thì rất khó vì phải có ý chí sắt đá, phải có đại nguyện rắn chắc như Kim
cương _như đức Phật _mới thực hành rốt ráo được. Xin nhắc lại câu chuyện xưa:
Thuở đó có môt
người Bà La Môn tên là Bhàradvàja (tạm gọi là Bá Lạp) có người vợ tin theo đạo
Phật; bà này mỗi khi nhảy mũi hay giật mình vì bị ai đụng phải thì bà liền buột
miệng kêu lên “Nam mô Phật!” Một hôm, Bá Lạp mời khách đến nhà chơi, người vợ
mang thức ăn lên và thình lình nhảy mũi rồi nói to lên “Nam Mô Phật!” Bá Lạp
giận quá, vì không ưa gì đức Phật và Đạo của ngài nên nhất định chạy đi gặp
Phật để gây sự. Anh ta nghĩ bụng sẽ đặt câu hỏi thật khó để Phật trả lời không
đựợc.
Anh ta hùng hổ
xông đến trước mặt đức Phât và đặt 2 câu hỏi mà anh ta nghĩ là Phật sẽ “bí”. Câu
hòi thứ nhất: “Phải giết chết nhũng gì
để được sống an vui, hạnh phúc?” đức Phật đáp: “phải giết sân hận mới sống được an vui và hạnh phúc” Câu hỏi thứ
hai: “Diệt pháp nào thì được chấp nhận
?” đức Phật bảo: Chư Phật trong ba đời đều ngợi khen sự tận
diệt sân hận” Nghe đức Phật giải đáp
rõ ràng ngưòi Bà La Môn chợt tỉnh ngộ, xin quy y Phật và xuất gia ngay hôm ấy.
Bá Lạp còn có 3
người em tính tình nóng nảy như nhau, nghe tin anh xuất gia theo Phật, người em
kế tên là Akkosaka (tạm gọi là A-Cô) rất tức giận, tức tốc chạy đến chùa, nói
những lời rất hổn láo với đức Phật; đức Phật điềm nhiên nói: Này A-Cô, thí dụ
như nhà ông mở tiệc mới khách đến ăn mà khách chẳng nhận dự tiệc thì các thức
ăn ấy thuộc về ai ?” A-Cô đáp ngay: thì
tôi sẽ ăn hết! Đức Phật nói tiếp: Ông đã
dùng những lời thô ác lỗ mảng nói với ta mà ta chẳng nhận, vậy các lời thô ác
lổ mảng đó lại quay về với ông!” A-Cô
bừng tỉnh, hiểu được chỗ thâm thúy trong lời dạy của đức Phật bèn quỳ xuống xin
quy y.
Hai người em của
A-Cô nghe tin cả hai anh mình đều xuất gia làm tỳ kheo trong Tăng đoàn của đức
Phật thì lập tức kéo nhau đến Chùa hung hăng tìm đức Phật và nói lời thô ác cộc
cằn và lổ mãng với ngài. Đức Phật cũng lấy sự nhẫn nhục điềm tĩnh mà giáo dục
họ. Chư Tăng chứng kiến đều tán thán công đức của ngài vì ngài đã cảm hoá được
cả 4 anh em lỗ mảng nhà kia. Đức Phật
bảo chư Tăng: Đừng bao giờ làm hại kẻ đã hại mình, hãy nhẫn nhục chịu đựng mà
làm nơi nương tựa cho kẻ khác”
Rổi đức Phật nói
lên bài Kệ sau:
Nhẫn nhục không buồn phiền
Không vẩn lòng sân hận
Búa đại nguyện kim cương
Đốn cội rừng tham giận
(kinh Pháp Cú, kệ 399)
Chúng ta là Phật
tử, lại là Huynh trưỏng Gia Đình Phật Tử, mang sứ mệnh giáo dục đàn em nên nhất
định chúng ta phải noi gương đức Thế Tôn nhẫn nhục, chịu nghe những lời lỗ mảng,
những lời vu oan giá họa, những lời giận dữ mà không khởi tâm sân hận; như vậy
là làm gương cho đàn em, xứng đáng là người Anh / người Chị, những chỗ dựa tinh
thần vững chắc cho các em.
Kính chào tinh tấn,
BBT
Lá Thư Đầu Tuần
Posted by Unknown on 07:58
Thưa Anh Chị Em
Lam viên bốn phương,
Người xưa có xếp
loại ba hạng người dựa vào “con mắt” của họ _không phải là con mắt thịt mà là
con mắt của sự hiểu biết, của trí tuệ.
Thứ nhất là hạng người không có mắt (nghĩa
là không có con mắt Đời và Đạo) việc Đời cũng dở mà việc Đạo càng dở hơn)
Thứ hai là hạng nguời có mắt “chột” (nghĩa
là chỉ có một con mắt Đời _hạng này thành công trong đời về kiến thức, về sự
nghiệp nhưng không biết bố thí, trì giới, nhẫn nhục, không biết phát triễn tâm
linh ….
Thứ ba là hạng người sáng cả hai mắt (Đời
và Đạo), nghĩa là về Đời cũng thành công, có kiến thức cao có sự nghiệp lớn
mà về Đạo cũng đạt được trí tuệ căn bản của một người sống Đời vui Đạo, làm lợi
ích cho mọi người.
Đối với nhà
Phật, việc đánh giá con người rõ ràng hơn, căn bản hơn, không dựa trên sự thành
công hay thất bại mà dựa trên cái Tâm của người ấy.
Đức
Phật dạy: ở đời có 4 hạng người,
1)
hạng người chuyên làm khổ mình
2)
hạng người chuyên làm khổ người
3)
hạng người chuyên làm khổ người và khổ mình
4)
hạng người chuyên làm lợi mình, lợi người
Có người nói: số
3 là tập hợp của số 1 và 2, tại sao phải để riêng ?
_Xin thưa, vì
hạng thứ nhất chỉ chuyên làm khổ mình chứ không làm
khổ người, hạng
thứ hai chỉ chuyên làm khổ người khác chứ không làm khổ mình. Đó, chỉ có một
chút xíu thôi, nếu không khai triễn vẫn có người không hiểu, lại thắc mắc.
Thế nào là
“chuyên làm khổ mình” ? _Đó là hạng người chìm đắm trong dục lạc thế gian, quên
hết trời đất, thiên hạ, chỉ biết hưởng thụ và tiêu phí tuổi trẻ, tiền bạc … vào
những “cuộc vui suốt sáng, trận cười
thâu đêm” để đến khi thức giấc vì bệnh hoạn, nghèo nàn, không ai ngó tới thì đã
quá muộn màng, thân bại danh liệt ! Đó là lý do mà đức Thế Tôn gọi thế gian này
là “ngôi nhà lửa” _nhưng thế gian lại ham chơi, không chịu chạy ra khỏi để đến khi
biết ngôi nhà đang cháy thì đã hết một đời!
Thế nào là
“chuyên làm khổ người” ? _Đó là hạng
người ích kỷ, thấy người khác vui thì mình buồn, thấy họ khóc thì mình vui, nên
chuyên tìm chuyện hại người; ví dụ ăn cắp của cải của người khác mà lại nói
ngược là người ta ăn cắp của mình, hở một chút là đòi bắn bỏ, thủ tiêu, vu oan
giá họa cho người khác những tội mà người ta không hề có, còn phần mình thì
“tội mê mê như kê lộn đậu” nhưng cứ “đấu tranh miệng lưỡi” lộng giả thành chơn,
cả vú lấp miệng em … dùng đủ thủ đoạn để hạ uy tín người khác nhằm để tự nâng
mình lên v.v.. (nhưng tự nâng thì đâu có được!)
Thế nào là
“chuyên làm khổ người và khổ mình”? _Đó là hạng người thiếu trí tuệ, dễ bị mua
chuộc, đi vào con đường xấu mà không tự biết. Tại sao dễ bị mua chuộc ? _tại vì
ham danh lợi, địa vị hay tiền tài, sắc đẹp … đến khi bị “sập bẫy” rồi ăn năn
cũng không kịp, đã lở hại người tốt, đã lở nhúng tay vào chàm, đâu có nói năng
gì được nữa ! Đến lúc đó, khóc cũng không ai thương, cười thì cười ra nước mắt!
Đúng là làm khổ mình và đồng thời cũng làm khổ người một cách thiếu trí tuệ.
Hạng thứ tư là
hạng người hiếm quí giữa xã hội nhiễu nhương này; đó là hạng người biết quy y
Tam Bảo, biết giữ Giới như giữ gìn cặp mắt của mình, chỉ cần giữ 5 Giới của
người Phật Tử tại gia cũng đủ góp phần làm cho thế giới hòa bình chúng sanh an
lạc rồi. Thật vậy, người giữ Giới không sát sanh thì không bao giờ hại người
hại vật; vì sát sanh không chỉ là dùng gươm dao đâm chết người mới gọi là sát
sanh mà có thể sát sanh bằng lời nói ác độc, lời nói vu oan giá họa cho người
ta, lời nói gây chia rẽ nội bộ của người ta, làm cho anh chị em người ta nghi
ngờ nhau, ghét nhau, xa rời nhau, lời nói vu khống, làm cho thiên hạ tưởng thật
xúm vào tấn công người ta v.v.. những thứ đó đều là hình thức sát sanh cả.
Hạng người thứ 4
không bao giờ làm những điều ác đức như vậy. Họ không những không sát sanh mà
còn phóng sanh, không trộm cắp mà còn bố thí v.v.. nghĩa là đem niềm vui và
hạnh phúc đến cho người khác cho nên không bao giờ hại người, không xúc phạm
đến người khác, không lấy của người khác _các bạn có nghe chữ “đạo văn” hay
không? Đạo văn là ăn cắp văn của người khác, sao chép lại (copy) của họ mà nói
của mình, đó là một hình thức của trộm cắp, không cần phải đào tường khoét vách
mới gọi là ăn trộm đâu. Hạng người thứ 4 không bao giờ làm những chuyện mất tư
cách đó. 5 Giới thì tất cả Phật tử đều biết cả rồi, huống gì anh chị em Huynh
trưởng chúng ta thì đã thuộc lòng tưởng không cần nhắc thêm.
Thưa Anh Chị Em
Áo Lam,
Chúng ta là Huynh
trưởng, nhiệm vụ chính là giáo dục thanh thiếu niên, tuổi trẻ Phật giáo hải
ngoại hay trong nước, cũng đều có cùng một tâm niệm, đó là “vì đàn em thân
yêu.” Chúng ta không được ai trả lương, không đuợc ai bổ dụng, nhưng hàng hàng
lớp lớp đều tự nguyện qua những lớp huấn luyện để trở thành Huynh trưởng Gia
Đình Phật Tử phục vụ tuổi trẻ như các Anh Chị của mình đã từng phục vụ mình. Người
Huynh trưởng Gia Đình Phật Tử không những không được trả lương mà còn phải đưa
đón các em đi sinh hoạt bằng xe riêng của mình, mua thức ăn cho các em nếu các
em kêu đói bụng bằng tiền túi của mình, tổ chức sinh nhật tại Đoàn, Gia Đình …
cho các em cũng đều tự túc, điều này không chỉ xảy ra một vài ngày mà đã từ hơn
mấy chục năm nay với truyền thống “gia đình” như vậy. Ở trong nước, người Huynh trưởng Gia Đình Phật
Tử còn tự nguyện đi xây những căn nhà tình thương cho những người già cả yếu
đuối không có nhà ở, cơm ăn, còn vào bệnh viện giúp những bệnh nhân cô quả cô
đơn mà quá nghèo, v.v..
Chúng ta hãy tự
soi rọi lại mình xem thử mình là hạng người thứ mấy trong 4 hạng người trên đây
và “nhanh chân” trở lại hạng thứ 4 vốn là hạnh nguyện của anh chị em chúng ta,
nếu chúng ta đã lở một lần lạc bước vào các hạng kia !
Còn nói về “con
mắt” hay cách nhìn … thì học Phật Pháp chúng ta cũng đã biết, có 5 thứ mắt:
Nhục nhãn, Thiên nhãn, Huệ nhãn, Pháp nhãn và Phật nhãn.
Nhục nhãn là con mắt thường của mỗi người,
ở trên mặt/ trên thân thể con người, của chúng sanh ở cõi Dục giới
Thiên nhãn là mắt / cái thấy của chư
Thiên hay các vị tu thiền định ở cõi Sắc
giới.
Huệ nhãn là mắt / cái thấy bằng trí tuệ
của hàng Thanh Văn Duyên Giác
Pháp nhãn là cái thấy bằng trí tuệ sâu
hơn của chư Bồ Tát với hạnh nguyện cứu
độ chúng sanh
Phật nhãn là cái thấy của chư Phật,
thông suốt pháp giới.
[Chúng ta có dịp
nghiên cứu về “5 cái thấy” nhiều hơn khi học về Kinh Kim Cang]
Thân kính chúc
Anh Chị Em tinh tấn trong tu học và tu tập để thân tâm thường được an lạc.
Trân trọng,
BBT
Giới Thiệu Blog Tình Lam
Nơi đây giao lưu kết nối anh chị em áo lam khắp mọi nơi.
Nơi cảm nhận những cảm xúc vui buồn của dòng máu Lam.
Nơi mang đến những nét đẹp của tình lam, cùng đồng hành sát cánh với anh chị em áo lam Quốc Nội & Hải Ngoại.
Tình Lam mong càng ngày phong phú hơn với các bài viết sưu khảo từ các nơi.
Xin hãy cùng chung tay chia sẻ với Tình Lam cho vòng tay thân ái luôn mãi kết chặt tình lam.
"Mỗi người là một cành hoa bay về đây góp gió
Làm thành vườn hoa,vườn hoa Tình Lam chúng mình"
Tình Lam rộng khắp bốn phương
Kết tình huynh đệ thân thương một nhà